Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 595: Có Phải Cô Lại Bị Đoàn Trưởng Phong Coi Thường Không? 4

Chỉ là ngủ càng nhiều càng mệt, cả người mềm như bông, không còn chút sức lực nào, Cố Di Gia lười biếng, quyết định tự cho mình nghỉ nửa ngày, ngồi trên ghế tựa trong phòng khách, không làm gì cả, hạnh phúc đến phát ngốc.

Một ngày cứ như vậy mà qua đi, Phong Lẫm tan làm trở về.

Sau khi bước vào cửa, anh vô thức tìm kiếm bóng dáng ai kia, rất nhanh đã nhìn thấy người nào đó đang ngây ngốc nằm trên ghế trong phòng khách.

Phong Lẫm về phòng thay bộ quân phục đẫm mồ hôi lấm lem bùn đất, đi ra phòng khách, bế cô gái đang nằm trên ghế lên. Anh nằm xuống đó, để cô nằm lên trên người mình, rồi kéo chăn đắp cho họ.

"Buổi chiều em dậy lúc mấy giờ?" Anh nhỏ giọng hỏi cô gái trong vòng tay mình.

Cố Di Gia hừ một tiếng: "Gần hai giờ em mới dậy."

"Có mệt không?" Anh lại hỏi.

Cố Di Gia lại tiếp tục hừ một tiếng: "Anh nói xem?"

"Gia Gia..."

Không ngờ đến khi cô dịch người vào trong, anh lại không biết xấu hổ dịch lại đây, cho đến khi cả người cô bị ép đến tận cùng bức tường, không còn chỗ để di chuyển nữa.

Buổi trưa cô thực sự buồn ngủ không chịu được, muốn thoải mái hơn, nên mới lựa chọn thỏa hiệp, còn lúc này tinh thần cô vô cùng tỉnh táo, không vội ngủ, rất có cốt khí không chịu thỏa hiệp.

Cô giãy giụa dịch vào trong, nhỏ giọng nói: "Đừng lại gần đây."

Phong Lẫm nhìn thấy một màn này, không nói lời nào, xốc chăn nằm lên giường.

Phong Lẫm hoàn toàn không để ý đến tính khí nóng nảy của cô, dễ dàng ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu hôn cô.

Anh mỉm cười, dùng bàn tay to rộng nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, giống như đang vuốt lông cho mèo nhỏ vậy, ít nhất Cố Di Gia được anh vuốt ve đến mức thoải mái vô cùng.

Cố Di Gia tức giận.

Cố Di Gia quay lưng về phía anh, thật kiên cường mới không giống lúc ngủ trưa mà lăn qua chỗ anh.

Buổi tối, lúc chuẩn bị đi ngủ, sắc mặt Cố Di Gia vẫn không thể nào tốt được, cũng không thèm nói chuyện với người nào đó, tự mình chui vào trong chăn, cách anh rất xa.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai cô, Cố Di Gia cảm thấy lỗ tai có chút ngứa, lưng dán vào một cái ôm quen thuộc, hơi thở ấm áp quen thuộc bao trùm lấy cô.

"Vẫn còn giận anh à?" Phong Lẫm nhẹ nhàng nói, tâm tình cực kỳ tốt nói: "Ông Hồ nói, chờ đến khi thời tiết ấm áp hơn, muốn em vận động nhiều một chút, như vậy thì cơ thể em cũng sẽ khỏe mạnh hơn một ít."

Chỉ là cô không ngờ rằng người đàn ông nào đó lại tự động lăn qua đây.

Cố Di Gia buồn bực nói: "Nhưng sớm như vậy em thực sự không dậy được, em rất muốn ngủ..."

Cô quay người lại, đẩy anh ra, nóng nảy nói: "Tránh ra xa một chút!"

Một lúc lâu sau, cả người cô ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh, khuôn mặt ửng đỏ.

"Sẽ không lâu đâu, ước chừng khoảng một tháng." Phong Lẫm nhẩm tính toán trong một tháng cô có thể đạt được đến trình độ nào: "Đến lúc đó em có thể bắt đầu giai đoạn rèn luyện tiếp theo..."

Nghe được lời này, biểu cảm trên mặt cô trở nên phức tạp.

Cảm giác được cô lại sắp tức giận lần nữa, anh nhanh chóng nói: "Không có mà."

"Em có thể tập thể dục xong rồi về ngủ nướng tiếp mà." Phong Lẫm nói: "Để em tập một mình, anh không yên tâm..." Anh có thể khống chế chính xác thời gian và cường độ tập luyện của cô, để không gây tổn hại đến cơ thể cô dưới quá trình rèn luyện như vậy.

Chắc chắn là như vậy rồi!!

Ngủ không đủ, khiến tính tình của cô hơi nóng nảy.

Cố Di Gia vừa nghe nói còn có một giai đoạn khác, lập tức kinh hãi: "Không phải là anh sẽ xem em như những tân binh đó mà huấn luyện đó chứ?"

Nghe vậy, Phong Lẫm không khỏi cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp, đặc biệt trong màn đêm yên tĩnh như này nghe như đang trêu chọc người khác.

Sắc mặt Cố Di Gia có chút đỏ lên, cảm thấy mình đang bị anh cười nhạo, cô có chút cảm thấy thẹn, lại có chút bực bội, đột nhiên không muốn để ý tới anh nữa.

"Chờ về sau em hình thành thói quen, thì không cần anh tập cùng nữa, lúc đó em có thể tỉnh ngủ rồi mới đi tập luyện."

Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cô gái trong ngực anh gầy yếu như vậy, làm sao có thể huấn luyện cô như tân binh được?

"Nhiều nhất cũng chỉ là bằng một phần hai mươi tân binh mà thôi."

Đầu tiên Cố Di Gia sửng sốt một chút, sau đó trong đầu nghĩ nghĩ, một phần hai mươi tân binh là nhiều hay ít? Có phải cô lại bị đoàn trưởng Phong coi thường không?

"Việc đó phải mất bao lâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận