Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 656: Không Vui Vẻ 2

Sau khi hiểu rõ điều này thì bác gái Mã quyết định sau này sẽ khách sáo hơn với Cố Di Gia, đồng thời cũng phải trông coi kỹ cô con gái nhà mình, không để cho cô ta dây vào Cố Di Gia nữa.

Bác gái Mã là người co được dãn được, chỉ cần phát hiện ra điều bất lợi cho mình thì sẽ lập tức thay đổi lại ngay.

Nhưng điều bác gái Mã không ngờ là tin tức lại truyền khắp khu nhà tập thể nhanh như vậy.

Còn chưa đến giờ cơm tối, lúc chính ủy Mã nghe được một chị dâu trong khu nhà tập thể kể lại hôm nay em gái mình đi tìm Cố Di Gia, còn làm loạn cả lên, yêu cầu Cố Di Gia phải may quần áo cho cô ta, nếu không may là xem thường cô ta, cuối cùng còn đẩy ngã người ta nữa...

"Chính ủy Mã, cô em gái này của cậu thật là..." Chị dâu đó lắc đầu: "Tính tình của cô ta cũng xấu quá đấy, Gia Gia người ta phải vội vẽ bản thảo để nộp, bận như thế nhưng cô ta lại nhất quyết bắt Gia Gia may quần áo cho mình. Người khác nói cô ta vài câu thì cô lại thấy ấm ức, còn giận dữ hét lên với Gia Gia, nghe nói còn đẩy Gia Gia một cái nữa..."

Chính ủy Mã bị dọa một phen, tim muốn nhảy cả ra ngoài, vội vàng lên tiếng hỏi: "Gia Gia thế nào rồi?"

"May là hôm nay đoàn trưởng Phong cũng ở nhà nên cũng kịp đỡ cô ấy, nếu không thì người đã ngã xuống đất mất rồi."

Chị dâu ấy lắc đầu, nghĩ bụng trông Cố Di Gia gầy yếu như thế, nếu như ngã thật thì không biết sẽ đau đến mức nào nữa. Tính tình của Mã Xuân Hoa này quá nóng nảy, nói chuyện đàng hoàng không được sao? Tại sao lại phải động tay chứ?

Cũng vì chuyện hôm nay mà cho đến tận bây giờ Mã Xuân Hoa vẫn còn đang tức giận, cảm thấy anh mình không giúp em ruột mà ngược lại còn đi bênh vực một người ngoài, vì thế cô ta đã tự nhốt mình trong phòng.

Nếu như là bình thường thì có lẽ chính ủy Mã sẽ cười cho qua, nhưng lúc này anh ấy vẫn tiếp tục kiên nhẫn gõ cửa.

Mặc dù là thế nhưng sắc mặt chính ủy Mã cũng không được tốt lắm.

"Ai đấy?" Giọng nói Mã Xuân Hoa vọng ra khỏi phòng: "Không cần gọi con ăn cơm đâu, con không ăn, con tức đến no rồi!"

Chính ủy Mã nghe vậy thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Bác gái Mã nói: "Con còn phải nhờ anh con giới thiệu người yêu cho con nữa, lỡ như chọc giận nó rồi nó đưa con về quê, lúc đó xem con làm thế nào? Hơn nữa, sau này chúng ta còn phải nhờ anh con nuôi, con không sợ anh con không cho tiền nữa sao? Sao mẹ lại sinh ra một đứa con gái ngu ngốc như con cơ chứ, con giận ai cũng được nhưng nhất quyết đừng gây chuyện với anh cả con, ngược lại còn phải lấy lòng nó, khiến nó vui vẻ, có biết chưa?"

Mặc dù cũng có vài người trong khu nhà tập thể có tính tình không tốt, cũng có người nói không hợp là sẽ lao vào đánh nhau ngay nhưng họ cũng nói đạo lý, không bao giờ ra tay với một người hoàn toàn chưa từng gây chuyện với mình.

"Xuân Hoa, mở cửa ra."

Cũng còn may, may là chưa ngã, nếu không thì với tính cách bảo vệ em gái của lão Cố thì chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này được. Càng không cần nói đến tên nhóc Phong Lẫm kia, người có mắt đều có thể nhìn ra cậu ấy thương vợ đến mức nào, sao lại có thể người khác tổn thương đến vợ mình cơ chứ.

Họ thấy Cố Di Gia là một người làm công tác văn hóa, mà họ đều tôn trọng người những người như thế nên chắc chắn sẽ không ra tay với cô đâu.

Chính ủy Mã bước đến trước cửa phòng gõ cửa.

"Anh cả, anh tìm em có chuyện gì không?"

Anh ấy cảm ơn vị quân tẩu đã đến nói chuyện này với mình, sau đó quay người trở về nhà để gặp em gái mình.

Mặt chính ủy Mã tối sầm lại: "Hôm nay, em đi nhờ Gia Gia may quần áo cho em, người ta không chịu làm thì em đẩy người ta, có phải không?"

Mã Xuân Hoa nghe thấy giọng anh ấy, vốn cô ta không muốn quan tâm đâu nhưng lại nghĩ đến những lời mà mẹ mình nói lúc trước.

Mã Xuân Hoa nhớ lời mẹ mình, không cam tâm phải đi mở cửa.

Mã Xuân Hoa hoàn toàn không thèm quan tâm đến cô bé: "Anh cả, anh hung dữ như thế làm gì? Em đẩy cô ta thì sao chứ? Em cũng đâu có cố ý, chỉ là do lúc đó quá tức giận mà thôi..."

Con bé này còn muốn gây thêm chuyện sao?

Thấy Tam Hoa chạy ra ngoài thì bác gái Mã lập tức nổi giận, muốn kéo cô bé lại.

Lúc này, bên cạnh có một có bóng dáng thấp bé chen qua, tức giận nói: "Cái gì? Cô út à, sao cô dám đẩy dì Gia Gia chứ? Sao cô út lại xấu tính vậy chứ?"

Tam Hoa rất nhanh nhẹn, chớp mắt đã xông thẳng đến trước mặt Mã Xuân Hoa, nắm chặt tay thành nắm đấm rồi.

Bác gái Mã vừa nghe thấy tiếng động, câu hỏi ấy vừa dứt thì sắc mặt bà ta trở nên căng thẳng ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận