Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 650: Tật Xấu Của Đoàn Trưởng Phong 4

Cố Di Gia bày ra dáng vẻ đúng lý hợp tình: "Em rất ít khi được nhìn vào buổi sáng, buổi tối làm sao có thể nhìn rõ được?"

Phong Lẫm: "..."

Một lần nữa đoàn trưởng Phong lại bị cô làm cho đỏ bừng hai bên tai, ho nhẹ một tiếng, vòng tay ra ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn cô, dịu dàng nói: "Vậy từ nay về sau anh sẽ cho em xem..."

Những lời cuối cùng biến mất ở trong không khí.

Một lúc lâu sau, Cố Di Gia vùi mặt vào trong lòng anh, ôm thật chặt eo anh, nhẹ giọng nói: "Anh Lẫm, cảm ơn anh đã bình an trở về!"

Trong nháy mắt trái tim của anh đã bị tê dại, Phong Lẫm cúi đầu xoa xoa tóc cô.

Đến khi đoàn trưởng Phong đi nấu ăn, Cố Di Gia kiểm tra thu hoạch của cô ngày hôm nay, lấy các loại rau dại ra, chút nữa sẽ chần qua nước, còn phải ngâm qua đêm để loại bỏ vị đắng.

Còn có một ít trái cây nhỏ, cô lấy một quả đưa cho đoàn trưởng Phong, nhìn anh mặt không đổi sắc ăn hết, cô không khỏi kinh ngạc nói: "Không chua sao?"

Cố Di Gia đã rất buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng hỏi anh: "Lần này anh sẽ nghỉ bao lâu?"

"Được..."

Hôm nay leo núi cả buổi sáng, sức lực của cô đã sớm cạn kiệt, vô cùng mệt mỏi.

"Vậy, chúng ta vào thành phố chơi nhé."

Cuối cùng cô quyết định, trái cây rừng chua như vậy nên đã đưa cho Phương Mỹ Hà, dù sao cô ấy cũng thích ăn trái cây chua, càng chua càng tốt.

Đi vào phòng bếp, nhìn thấy đoàn trưởng Phong đang nhóm lửa nấu món gì đó, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Vẫn ổn."

Cảm nhận được hơi thở còn vương vấn của người trong ngực, Phong Lẫm im lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, cuối cùng cũng nhắm mắt lại, cũng ngủ một lát.

Ăn trưa xong, Cố Di Gia bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Cố Di Gia nhìn anh, cô cúi đầu cắn một miếng, sau đó chua đến mức hoài nghi nhân sinh.

"Có ba ngày nghỉ."

Cố Di Gia ngồi xuống bên cạnh anh, người vẫn còn rất buồn ngủ, dựa thẳng vào anh.

Phong Lẫm ôm cô trở lại giường nằm xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói: "Ngủ đi."

Nhìn đầu cô gật gà gật gù, Phong Lẫm cảm thấy không đành lòng, ôm lấy eo cô nói: "Nếu em buồn ngủ vậy, thì quay về ngủ tiếp đi."

Buổi chiều, Cố Di Gia tỉnh lại, nghe thấy trong bếp có tiếng động, thì dụi dụi mắt.

"Canh vịt hầm củ cải chua." Phong Lẫm nói: "Hôm nay lúc trở về, anh mua một con vịt ở cung tiêu xã, mang về hầm canh cho em uống."

Mở cửa ra, anh thấy ngoài cửa là một đồng chí nữ xa lạ thì hỏi: "Chào cô, cô muốn tìm ai?"

Phong Lẫm đứng dậy, đang định rót cho cô cốc nước, thì nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa.

"Anh Lẫm, ai vậy?"

Đoàn trưởng Phong cũng có tật xấu, đó chính là quá nuông chiều cô, ngoại trừ việc bắt cô thức dậy rèn luyện khi tiếng kèn vang lên, còn những lúc khác, anh đều để cô ngủ, ngủ cả ngày cũng không sao.

"Đúng vậy." Cố Di Gia nhìn cô ta với vẻ khó hiểu, cô không thể sống ở đây sao?

Cô ngáp dài: "Không được, bây giờ ngủ nhiều quá tối sẽ không ngủ được..."

Trong lòng cô cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ hôm nay Mã Xuân Hoa gặp được đoàn trưởng Phong ở đâu đó, rồi phát hiện đoàn trưởng Phong rất phù hợp với yêu cầu của cô ta hay sao?!

Cố Di Gia nhìn thấy vẻ mặt không được tự nhiên của cô ta, cuối cùng cũng hiểu ra.

Lúc này, Mã Xuân Hoa mới phản ứng lại, phát hiện lời nói của mình có phần kỳ lạ, chần chờ hỏi: "Cô, cô là vợ của đoàn trưởng Phong à?"

Nếu không phải Cố Di Gia còn có chút nghị lực, nói không chừng đã bị anh thuyết phục trở lại giường ngủ tiếp.

Cố Di Gia bưng nước tới, sao anh đi mở cửa mà không phát ra tiếng động gì?

Cô muốn đến xem thế nào, nhìn thấy Mã Xuân Hoa đứng ở cửa, nhướng mày: "Ra là chị Mã, có chuyện gì sao?"

Mã Xuân Hoa nhìn thấy cô, cuối cùng lấy lại tinh thần, ngờ vực hỏi: "Cô sống ở đây sao?"

Anh cũng không vội đi ra ngoài, mà mang cốc nước vừa rót vào phòng, đặt vào tay cô, để cô uống từ từ, rồi bước tới mở cửa.

Phong Lẫm nhíu mày, anh không thích bị người lạ nhìn chằm chằm vào mặt mình, vừa định nói gì đó, Cố Di Gia đã đi tới.

Nhìn kỹ thì cô ta phát hiện diện mạo của người đàn ông này vừa đẹp trai lại sắc sảo, mang đến cảm giác áp bách, nhưng không thể không thừa nhận, khuôn mặt này quá đẹp, nếu không lạnh lùng như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều đồng chí nữ thích.

Mã Xuân Hoa ngơ ngác nhìn anh, trong lúc nhất thời quên mất cả chuyện phản ứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận