Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 400: Vẫn Nên Kết Hôn Sớm Mới Được 3

Phong Lẫm bất lực: "Mẹ, nếu như tiền và phiếu của mẹ không có chỗ để tiêu thì có thể quan tâm anh cả, chị hai và anh ba đi, họ có nhiều con cái, cần tiền hơn đấy."

"Mặc dù con của chúng nó nhiều nhưng anh con, chị con và chị dâu con đều có công việc hết, tiền lương của bọn nó không ít hơn con đâu." Quản Tễ bĩu môi, bà ấy luôn quan tâm đến từng đứa con của mình, làm sao không hiểu rõ tình hình của bọn nhỏ được chứ.

Không nói đi đâu xa, hai đứa con dâu của bà ấy rất giỏi, chức vị của hai người họ không hề thấp, tiền lương cũng không hề thấp hơn hai đứa con trai mình. Tiền lương hai vợ chồng cộng lại thì hoàn toàn không cần một bà già đây phụ giúp chút nào.

Bản thân Quản Tễ cũng có tiền lương riêng nhưng mãi vẫn không chịu tiêu, tiền lương cứ tích góp ở đó, cho dù tiền có nhiều đi chăng nữa cũng không có chỗ tiêu.

Bây giờ có thêm một đứa con dâu, vì thương xót cho đứa con trai mình nên mới muốn gửi chút đồ đạc qua cho con dâu thôi mà.

Mỗi lần nhận được quần áo của con dâu gửi thì bà ấy lại muốn gửi lại chút gì đó cho cô, cũng để thỏa mãn tình yêu thương không biết gửi gắm đi đâu của bà ấy.

Cuối cùng Phong Lẫm cũng không hề ngăn mẹ mình tiêu tiền, chỉ có thể nói với bà ấy rằng đừng gửi vải vóc qua đây nữa, nếu như có thể thì hãy gửi một số thuốc đến đi.

Sau đó nói ra một loạt những loại thuốc vô cùng đắt giá.

Bây giờ con dâu chính là báu vật trong lòng, áo bông nhỏ thân thiết của vợ ông ấy rồi, còn chưa gặp được mặt mà thương yêu như vậy rồi, cũng không biết lúc gặp được thì sẽ thương đến mức nào nữa.

"Vậy cũng không được." Quản Tễ trân trọng vuốt ve những nếp gấp trên bộ quần áo: "Tôi phải đến cửa hàng hữu nghị với các chị em để mua một số đồ đạc gửi cho Gia Gia, Tiểu Lẫm sắp kết hôn rồi, chắc chắn sẽ cần bài trí rất nhiều đồ đạc, tôi muốn giúp bọn nó mua trước một ít, để bọn nó không cần tiêu quá nhiều tiền."

Nhắc đến chủ đề này thì hai mẹ con họ lại hòa thuận như ban đầu, bầu không khí vô cùng thân thiết.

Tư lệnh Phong cảm thấy xót xa: "Đã sắp đến giờ cơm rồi, ở nhà ăn cơm trước đi rồi hãy ra ngoài?"

"Cho vợ con bồi bổ sức khỏe." Phong Lẫm thành thật nói.

Quản Tễ cũng không biết khi nào con trai mình mới kết hôn, nhưng bà ấy không hề nóng vội chút nào, thanh niên bọn nó muốn khi nào kết hôn là quyền của bọn nó, bà ấy sẽ không thúc giục đâu.

"Con cần những thứ này làm gì?" Quản Tễ không hiểu.

Tư lệnh Phong hiểu rồi, thật ra mua đồ là thứ yếu, còn khoe khoang bộ quần áo mà con dâu may cho mình, đồng thời cũng muốn thông báo với mọi người rằng con trai của mình sắp kết hôn mới là trọng điểm.

Vừa nghe nói là để bồi bổ sức khỏe cho con dâu thì Quản Tễ lập tức đồng ý ngay: "Được thôi, mẹ sẽ tìm về cho con để có thể cho Gia Gia bồi sức khỏe thật tốt."

Bà ấy quen biết nhiều nên đương nhiên có thể mua được những thứ này, chỉ là không biết con trai mình cần nó để làm gì, chẳng lẽ muốn đưa cho ông Hồ sao?

Quản Tễ gọi điện thoại xong thì mặc quần áo mới vào, chuẩn bị đi tìm các chị em của mình để đi dạo.

Bây giờ đã có đáp án chính xác rồi, đương nhiên là muốn ra ngoài khoe khoang.

Tư lệnh Phong cũng rất bất lực.

**

Kể từ khi Phong Lẫm có người yêu thì có không ít người thường xuyên hỏi khi nào hai đứa mới kết hôn.

Nhưng nghe nhiều rồi cũng rất phiền đấy.

Mặc dù hai người họ vẫn chưa đăng ký kết hôn nhưng tình hình lại khác hoàn toàn với lúc còn là người yêu, rất nhiều người khi nhìn họ cũng đều sẽ tự động xem họ như một đôi vợ chồng son.

"Đây là đồ mà mẹ anh gửi đến cho chúng ta đấy, nói là có thể dùng được." Phong Lẫm giải thích: "Đợi sau khi chúng ta chọn được nhà thì có bắt đầu bài trí đống đồ này ra rồi."

Thấy vợ đang hung dữ trừng mắt nhìn mình thì Cố Minh Thành thông minh nhận sai trước: "Là anh chưa nói!" Sau đó nói tiếp: "Cha của lão Phong là tư lệnh, còn mẹ của cậu ấy là quân y có quân hàm."

Lần này đồ nhiều hơn những lần trước rất nhiều nên đoàn trưởng Phong và Tiểu Trương đựng hết mấy bao bố rồi mới mang được hết.

Sau khi báo cáo kết hôn được gửi lên trên không lâu thì đã được duyệt.

Vào tháng năm Cố Di Gia nhận được đồ gửi đến từ thủ đô.

Trần Ngải Phương không khỏi ôm lấy đầu, lén hỏi riêng Cố Minh Thành: "Lão Cố à, anh nói thật với em đi, cha mẹ của đoàn trưởng Phong làm nghề gì thế?"

Có Mình Thành "a" lên một tiếng: "Anh chưa nói sao?"

"Anh từng nói sao?"

Không nói đến Cố Di Gia, ngay cả vợ chồng Cố Minh Thành cũng phải há hốc mồm, nghi ngờ có phải tiền dưỡng lão của cha mẹ Phong Lẫm đều đổ hết vào đây rồi không?

Trần Ngải Phương nhìn chằm chằm anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận