Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 739: Rất Ghét Cố Di Gia 8

Đoàn trưởng Phong đặt cô xuống giường, nắm tay cô xem xét, bàn tay trắng nõn nà hơi hồng hồng, anh đau lòng nói: "Sau này đừng tùy tiện đánh anh nữa, không em lại bị đau."

"Rõ ràng là do cơ thể anh đánh em!" Cố Di Gia ấm ức nói.

Đoàn trưởng Phong đã quen với việc đổi trắng thay đen của cô, nói theo cô: "Đúng rồi, là cơ thể anh đánh em."

Nói xong anh lại đè cô xuống giường, hôn cô.

Kết cục là cả người Cố Di Gia toàn mồ hôi, oán trách nói: "Cả người em toàn mồ hôi của anh, công sức tắm rửa thành công cốc hết." Sau đó, cô lại nói: "Em không thích đổ mồ hôi."

Cô có thể chất gần như không đổ mồ hôi bao giờ, ngay cả khi chạy bộ rèn luyện sức khỏe vào buổi sáng, mồ hôi cũng chỉ có một ít.

Chỉ khi nào vận động dữ dội trên giường, cô mới bị ra nhiều mồ hôi, cũng không rõ là mồ hôi của cô hay của anh nữa.

Đoàn trưởng Phong mặc tạm quần áo, rồi ôm lấy cô: "Không sao cả, giờ chúng ta đi tắm lại lần nữa, trong nồi đang còn nước ấm."

Mãi đến khi anh thấy hơi thở cô trở nên đều đặn kéo dài, anh mới lặng lẽ lại gần, ôm cô vợ đang ngoan ngoãn ngủ say vào lòng, vừa lòng thỏa ý chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau, lúc tiếng kèn vang lên, Cố Gia Di cũng nóng đến mức tỉnh dậy

Lúc sắp ngủ, một cơ thể nóng như lửa dính sát vào người cô, cô lơ mơ đẩy đẩy: "Đừng dán vào người em, nóng..."

Người đàn ông nhanh chóng ngủ say.

Sau khi tắm xong, cả người Cố Di Gia trở nên khoan khoái, nhẹ nhàng.

Đến khi trời sáng Cố Di Gia mới thức dậy.

Sức khỏe của cô không tốt, anh không dám để cô tắm nước lạnh nên ngày nào cũng nấu nước cho cô tắm.

Cô vẫn còn buồn ngủ, vừa tỉnh lại liền nhanh chóng thì cô lập tức đẩy người đàn ông đang ôm cô như cái gối ôm ra, nói nhỏ: "Nóng muốn chết, anh tránh ra coi!"

Quay lại giường, cô ngáp một cái, nhoài người về phía trước bắt đầu thấy buồn ngủ.

Còn anh thì chỉ cần một xô nước lạnh dội xuống là được, sảng khoái khắp người.

Ôm vợ trong ngực, giống như ôm một miếng ngọc vậy, cực kỳ thoải mái, vũ khí thần kỳ giúp xóa tan cái nóng mùa hè.

Lúc Phương Mỹ Di đến lấy bản thảo, vẻ mặt phấn khởi nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, sắp tới tớ sẽ đi công tác với lãnh đạo ở thủ đô, đến lúc đó chắc chắn tớ sẽ đến thăm dì Quản, cậu có đồ gì muốn gửi cho dì Quản không?"

Người đàn ông nhích ra một ít, không dán vào người cô nữa.

"Thật à?" Cố Di Gia ngạc nhiên mừng rỡ, lập tức suy xét xem nên gửi cho cha mẹ chồng cái gì đây.

Đoàn trưởng Phong buông cô vợ đã ngoan ngoãn để mình ôm một đêm ra, cúi đầu hôn lên mặt cô một cái, sau đó nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, mặc quần áo vào lên đường đi rèn luyện.

Sau khi dậy, trước tiên cô đi chạy bộ buổi sáng, chạy một vòng đón ánh nắng mặt trời nên lúc về nhà có ra ít mồ hôi, sau đó là đi ăn sáng, tiếp nữa là đi làm việc.

Phương Mỹ Di khoát tay: "Không sao, tớ cũng về để xem mắt mà, xong xuôi mới rời đi."

Đến khi chuẩn bị rời đi, Phương Mỹ Di nói: "Mấy ngày nữa tớ sẽ quay lại, từ đây đến lúc đó cậu cứ chuẩn bị đồ mang cho dì Quản đi nhé, tớ sẽ qua lấy."

Gần tối, khi đoàn trưởng Phong về đến nhà, cô bèn nói việc này cho anh biết.

"Lần này cậu đến thủ đô bao lâu?"

Thực tế là cha mẹ chồng còn chưa đến tuổi về hưu.

Có người đưa hộ đương nhiên là tốt hơn gửi qua bưu điện, còn tiết kiệm được tiền nữa.

Đoàn trưởng Phong: "..."

"Anh là con của họ, anh muốn gửi gì thì gửi cái đó thôi." Cố Di Gia quay ngược vấn đề lại, không mắc mưu của anh.

Phong Lẫm ho nhẹ một tiếng: "Thế Gia Gia nói xem, anh nên chuẩn bị gì bây giờ?"

"Chắc là tầm nửa tháng đến một tháng đấy." Phương Mỹ Di bẻ ngón tay tính toán: "Bọn tớ đi tàu mất ba ngày hai đêm, đi đường thôi cũng mất tầm mười ngày rồi, sau đó còn phải làm việc..." Cô ấy tính toán một lúc: "Cậu không phải lo, tớ sẽ dành ra chút thời gian để đến thăm dì Quản."

"Sắp tới Mỹ Di sẽ đi công tác ở thủ đô đấy, bọn mình chuẩn bị vài thứ cho cha mẹ nhé, để cậu ấy mang qua hộ." Cô hỏi đoàn trưởng Phong: "Anh có gì muốn gửi không?"

Đoàn trưởng Phong đáp: "Không có... Thế chuẩn bị ít dược liệu với thuốc bổ đi."

Cố Di Gia bày ra vẻ mặt cạn lời rồi nhìn anh: "Mẹ viết thư phàn nàn với em, nói anh lần nào cũng gửi dược liệu với thuốc bổ khiến hai người họ thấy mình già lắm rồi kìa."

"Như thế phiền cậu quá." Cố Di Gia nói: "Tớ nhờ người đến thành phố đưa cho cậu là được rồi, cậu không cần quay lại đâu."

Cô ấy coi đi xem mắt như làm nhiệm vụ vậy, đánh xong là rời đi ngay, khiến cho Cố Di Gia thấy buồn cười.

"Tớ không biết tại không có hỏi, dù sao cũng chỉ cần đến là được rồi."

Cố Di Gia không biết nên nói gì: "Lại xem mắt à? Đối phương là ai thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận