Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 889: Mẹ Con Bình An 4

Nhìn thấy đám người Cố Di Gia đi tới, hai người miễn cưỡng chào hỏi, lại nóng lòng như lửa đốt nhìn chằm chằm phòng sinh.

Thấy thế, Cố Di Gia biết Trang Nghi Giai còn chưa sinh.

Cô lại bắt đầu lo lắng.

Phong Lẫm sợ cô bị dọa, vội vàng kéo cô vào phòng bệnh của Trần Ngải Phương, vào cửa đã thấy Cố Minh Thành ngồi ở trước giường trông hai mẹ con, Trần Ngải Phương nằm ở trên giường đã tỉnh.

Không chỉ có cô ấy tỉnh, thằng bé cũng đã tỉnh, hơi hé mắt tựa như đang nhìn người.

"Anh cả, chị dâu, hai người đói bụng không? Ăn chút gì đi." Cố Di Gia nói, sau đó hỏi: "Chị dâu Hồng Tú về rồi à?"

Trần Ngải Phương ừ một tiếng: "Anh trai em tới, nên chị bảo cô ấy về."

Cố Minh Thành nhận lấy bình giữ nhiệt đựng canh gà, lấy canh gà ra, mùi canh gà nóng hổi bay ra, trong phòng đêm xuân rét lạnh có thêm chút hơi ấm.

Bảo Hoa nói với lý lẽ hùng hồn: "Giống mẹ rất tốt, nhưng giống cô út thì lại càng tốt hơn, bởi vì cô út xinh lắm luôn!" Cô bé lại nhìn em trai: "Nhìn thế này thì cứ ngỡ như em trai là con của cô út và dượng út, không giống nhà chúng ta."

Phong Lẫm gật đầu: "Em cũng giống Gia Gia."

"Em trai may mắn thật đấy." Bảo Hoa ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: "Vì sao con không giống cô út vậy?"

Cố Di Gia cảm thấy rất buồn cười: "Không sao, cùng lắm thì em và đoàn trưởng Phong coi thằng bé là con của chúng em, chúng em có thể nuôi thằng bé."

Bảo Hoa nhìn em trai, lại nhìn Cố Di Gia, kinh ngạc nói: "Cô út, em trai và cô trông rất giống nhau, sau này khi thằng bé lớn lên, có phải cũng sẽ xinh đẹp giống như cô không?"

Bảo Hoa giật mình, vò đầu nói: "Đúng vậy, cô út là người nhà chúng ta, đương nhiên em trai cũng là người nhà chúng ta, quả nhiên giống người một nhà!"

"Vợ, uống chút canh trước đã."

Nuôi một đứa con giống vợ anh, hình như cũng không tệ? Nhưng chắc là lão Cố sẽ không chịu.

Cố Di Gia: "Có lẽ vậy."

Khi Cố Minh Thành vòng tay ôm Trần Ngải Phương, Cố Di Gia và Bảo Hoa ngồi cạnh nhau trông thằng bé.

Trần Ngải Phương nghe không nói gì, xem ra con trai út quả thật biết chọn dung mạo, về sau cũng không biết sẽ có bao nhiêu người hiểu lầm con trai út là con của em chồng và đoàn trưởng Phong.

Trần Ngải Phương nói: "Đêm nay Bảo Hoa ở chỗ cô út, ngày mai phải tự dậy đi học có biết chưa?"

Trần Ngải Phương uống một ngụm canh, buồn cười nói: "Giống mẹ không tốt sao? Con giống mẹ mà."

Bảo Hoa đáp một tiếng: "Vậy ngày mai con chờ mẹ và cha đưa em trai về nhà."

Quả nhiên, Cố Minh Thành đang ăn cơm trừng mắt: "Mấy đứa nói cái gì vậy? Anh làm cha nó còn đang ở chỗ này, mấy đứa còn nói nữa thì anh sẽ giận đấy." Sau đó, anh ấy lại nói với con gái: "Cô út của con cũng là người nhà chúng ta, em trai của con giống cô út thì cũng là người nhà chúng ta."

Chờ hai người ăn xong, Cố Minh Thành thu dọn bát đũa, nói với bọn họ: "Ngải Phương và thằng bé còn phải ở lại đây một đêm, nếu không có chuyện gì thì sáng mai có thể về nhà. Đêm nay anh ở lại đây trông chừng Ngải Phương và thằng bé, mấy đứa quay về đi."

Đoàn trưởng Phong nghe nói như thế: "..."

Bởi vì Bảo Hoa thường xuyên tới nơi này chơi, có lúc còn ngủ lại, cho nên nơi này cũng có quần áo của cô bé, không cần về nhà lấy.

Cố Di Gia ở phòng khách ngủ cùng Bảo Hoa, mãi đến khi cô bé ngủ, mới về phòng ngủ chính.

Mặc dù Cố Di Gia có ý định ở lại, nhưng cô ở lại đây cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể dắt Bảo Hoa, cùng Phong Lẫm trở về nhà.

Bảo Hoa tắm rửa xong, chạy đi tìm Cố Di Gia: "Cô út, đêm nay con có thể ngủ cùng cô không?"

Đến khi bọn họ rời đi, phát hiện Trang Nghi Giai còn chưa sinh.

Chữ "có thể" của Cố Di Gia dưới ánh mắt kín đáo kia của đoàn trưởng Phong, đã biến thành: "Cô qua bên kia ngủ với con, chờ con ngủ cô sẽ đi."

Bảo Hoa bĩu môi, liếc mắt nhìn đoàn trưởng Phong một cái, cũng biết là do dượng út không chịu để cô út ngủ với cô bé.

"Được rồi." Cô bé nói với giọng điệu ủ rũ.

Sau khi về đến nhà, Phong Lẫm đi đun nước để các cô tắm rửa.

Trở lại phòng ngủ chính, chỉ thấy đoàn trưởng Phong còn chưa ngủ, dựa vào giường đọc sách, hiển nhiên là anh đang đợi cô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận