Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 694: Kiên Quyết Phải Cưới 3

Tam Hoa lại nói: "Còn nữa, bà nội tớ nói muốn đi lên trên trấn lấy quần áo với cô út tớ."

Vẻ mặt Chu Vệ Tinh nóng lòng muốn thử, hưng phấn nói: "Vậy chúng ta có cần cho cô ta nếm chút "đồ tốt" nữa không?"

Những đứa nhỏ khác cũng bắt đầu kích động.

Bảo Hoa nghiêm túc nói: "Không được, chuyện này không thể làm tiếp, nếu không sẽ bị người lớn phát hiện, các cậu đều phải nhớ kỹ."

Bọn nhỏ vẫn rất nghe lời chị đại, bảo đảm không làm gì nữa.

Chỉ có Chu Vệ Tinh rất thất vọng.

Lần trước thành công, khiến cậu bé vui không chịu được, cảm thấy bản thân là một anh hùng nhỏ, trừng trị người phụ nữ xấu xa, bảo vệ dì Gia Gia.

Sau khi tách khỏi đám đồng bọn, Bảo Hoa đi tới nhà cô út.

Cố Di Gia hơi buồn cười: "Con biết huấn luyện dã ngoại là gì hả?"

Mấy hôm trước cô ngồi xe về mới gặp doanh trưởng Ôn, cô còn đang nghĩ không ra, sao doanh trưởng Ôn lại xem mắt với Mã Xuân Hoa.

Đối với Bảo Hoa mà nói, cô bé có thể ăn cơm ở hai nhà, một cái là nhà của bố mẹ, cái còn lại là nhà cô út. Có đôi khi cô bé ăn cơm ở đây không về nhà, mấy người Trần Ngải Phương cũng không tới tìm, dù sao cũng biết con gái sẽ tự đi ăn chực ở nhà cô út, không bị đói được.

Nghe vậy, vẻ mặt Cố Di Gia ngạc nhiên nhìn về phía đoàn trưởng Phong.

Bảo Hoa giòn giã vâng lời, chào hỏi đoàn trưởng Phong trước, sau đó ngồi xuống cạnh cô út, nói chuyện phiếm với cô.

Tuy rằng không ít người đồng tình với việc cô ta bị ném đồ dơ, nhưng có càng nhiều người coi đây như chuyện cười.

Cố Di Gia viết bản thảo suốt một ngày nên hơi mệt, đang ngồi nghỉ trước hành lang, nói chuyện với đoàn trưởng Phong đang ngồi rửa rau bên cạnh.

Có cảm giác hình như hai người họ không ăn nhập gì với nhau!

Đến khi nấu cơm tối xong, Bảo Hoa ngồi xuống ăn cơm với bọn họ.

Thấy Bảo Hoa bước vào, cô cười nói: "Sao Bảo Hoa lại đến đây? Hôm nay, con ăn cơm ở đây nhé."

"Không biết ạ!" Bảo Hoa lắc đầu: "Con nghe Tam Hoa nói, cô út của Tam Hoa sắp xem mắt với doanh trưởng Ôn, đợi khi doanh trưởng Ôn huấn luyện dã ngoại xong trở về... Dượng út, thật sự là doanh trưởng Ôn sắp xem mắt với cô út của Tam Hoa sao?"

Dù sao thì chính ủy Mã đau đầu thế nào thì mọi người cũng đau đầu như thế.

Bảo Hoa vừa ăn cơm vừa nói: "Dượng út, khi nào thì mọi người đi huấn luyện dã ngoại ạ?"

Còn có người nhà phàn nàn với chồng, nói Mã Xuân Hoa ngày nào cũng mắng mỏ, giọng nói vừa chua chát vừa chói tai, nửa đêm canh ba thấy bực bội cũng phải mắng hai câu, bị cô ta làm ầm ĩ không nghỉ ngơi cho đàng hoàng được.

Dạo này tiếng tăm của Mã Xuân Hoa ở quân đội rất lớn, chuyện này liên quan với cái đợt bị ném đồ dơ kia, khiến thanh danh của Mã Xuân Hoa truyền từ khu nhà tập thể tới các nơi khác của quân đội, ngay cả những binh lính đó cũng đã nghe sơ qua.

Chủ yếu là phản ứng của Mã Xuân Hoa quá này kia kia nọ rồi, vốn dĩ cô ta nên được đồng tình, những cô ta làm ầm ĩ quá mức, cứ mãi đòi quân đội tìm ra người ném đồ dơ vào người cô ta, quân đội bị cô ta quậy rất đau đầu, vì thế từ đồng tình với cô ta biến thành thấy đau đầu với cô ta.

Cố Di Gia buồn cười không thôi, xoa đầu cô bé: "Đứa nhóc nhà con, đừng có nhiều chuyện như thế."

Đoàn trưởng Phong: "..."

Cố Di Gia đứng ở cửa, nhìn phương hướng cô bé rời đi, quay đầu lại nói với đoàn trưởng Phong đang rửa chén: "Bảo Hoa sẽ không chạy đi kiếm doanh trưởng Ôn thật đấy chứ?"

Anh chỉ quản lý chuyện công nghiệp quốc phòng của cấp dưới, chứ không quản sinh hoạt cá nhân của họ, bọn họ muốn làm gì, thì dù cho anh là đoàn trưởng cũng không thể nhúng tay.

Suy nghĩ của mấy đứa nhỏ rất dễ hiểu, đặc biệt là nhìn dáng vẻ tinh ranh này của cô bé, là đã biết cô bé muốn làm cái gì.

Vẻ mặt đoàn trưởng Phong không thay đổi gì, tỏ vẻ anh cũng không biết chuyện này.

Doanh trưởng Ôn đã là người lớn, tự có phán đoán của bản thân, không cần cô bé nhúng tay vào những chuyện này.

Thấy cô út và dượng út đều không đồng ý, Bảo Hoa chỉ có thể thở dài, đương nhiên là cô bé sẽ không nghe lời rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Bảo Hoa tạm biệt bọn họ.

Đôi mắt của Bảo Hoa đảo một vòng, hỏi: "Dượng út, dượng có biết doanh trưởng Ôn sống ở đâu không?"

"Có lẽ vậy." Đoàn trưởng Phong úp đống chén đã rửa xong lại, để trên giỏ tre cho ráo nước.

Cố Di Gia suy nghĩ một hồi, nhận ra đúng là không có cách nào quan tâm đứa nhỏ làm chuyện gì.

Năm nay Bảo Hoa đã bảy tuổi, ở thời buổi này, đứa nhỏ bảy tuổi đã có thể giúp người lớn làm việc, nấu cơm xuống ruộng cũng không thành vấn đề. Bây giờ Trần Ngải Phương không có việc gì làm sẽ gọi Bảo Hoa và Bảo Sơn lại dạy tụi nhỏ nấu cơm linh tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận