Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 281: Ghen Ghét 2

Chuyện đoàn trưởng Phong có người yêu đã nhanh chóng đồn khắp trong quân đội.

Khi Trần Ngải Phương đi làm, cũng nghe thấy đồng nghiệp đang bàn tán chuyện này.

Không còn cách nào khác, chuyện kết hôn của đoàn trưởng Phong chính là một miếng bánh ngon, vẫn luôn bị người nhìn chằm chằm, trong quân đội không biết có bao nhiêu người muốn hái quả này. Kết quả không ngờ đến, mọi người đều không hái được, mà là bị một cô gái mới đến khu nhà tập thể không lâu hái mất rồi.

Nhìn thấy Trần Ngải Phương, có người ghen tị nói: "Ngải Phương, nghe nói người yêu của đoàn trưởng Phong chính là cô út của chị, quả thực rất bất ngờ đấy."

"Đoàn trưởng Phong và đoàn trưởng Cố là đồng đội, quan hệ của bọn họ khá tốt, chẳng lẽ là do đoàn trưởng Cố giới thiệu đó chứ..."

"Cũng khó trách..."...

Trần Ngải Phương lập tức cười lạnh một tiếng, cười đến nỗi mấy người hơi ghen ghét kia đột nhiên cảm thấy rất mất mặt.

"Chị, chị cười cái gì?"

"Chị..."

Mọi người quay đầu, phát hiện là chủ nhiệm Tống Nguyệt Mai của Hội Liên hiệp phụ nữ, sắc mặt hơi thay đổi, nhanh chóng tản đi.

"Không phải ý đó, đoàn trưởng Phong không phải khá là ưu tú sao?"

"Tụ tập ở đây làm gì vậy?"

Trần Ngải Phương là kiểu người: bạn kính tôi một thước, tôi trả bạn một trượng. Bình thường nếu như mọi người khách sáo, cô ấy cũng sẽ khách sáo. Nhưng nếu như bạn để lộ vẻ ghen ghét trước mặt tôi, nói xấu người nhà của tôi, vậy thì không thể nhịn được.

Trần Ngải Phương cũng lộ ra nụ cười: "Chủ nhiệm Tống, đúng vậy."

Mọi người đều là người trưởng thành, cho nên rất quen chuyện giả vờ của người trưởng thành, cho dù trong lòng có điều gì không vừa lòng, cũng sẽ kiềm nén, sẽ không biểu hiện quá rõ ràng.

Tống Nguyệt Mai không chỉ là chủ nhiệm của Hội Liên hiệp phụ nữ, bà ấy còn là vợ của sư đoàn trưởng Phương, ở quân đội bên này trước giờ được người kính trọng, bọn họ có to gan đến mấy, cũng không dám cãi nhau trước mặt bà ấy.

Cô ấy lạnh lùng nói: "Tôi cười à, có vài người không ăn được nho thì nói nho chua mà!" Không đợi bọn họ lên tiếng, cô ấy đã nói tiếp: "Đoàn trưởng Phong và lão Cố nhà tôi mặc dù là bạn, nhưng lão Cố nhà tôi không hề muốn làm mai mối cho em gái anh ấy nhanh như vậy. Năm nay con bé mới mười chín tuổi thôi, có vẻ ngoài xinh đẹp, lại là học sinh cấp ba, người yêu như thế nào không kiếm được, cần phải gấp như vậy không?"

Việc Trần Ngải Phương để lộ nụ cười lạnh khinh thường vô cùng ít thấy.

Một đám người bị cô ấy nói đến nỗi sắc mặt xanh mét, đang muốn nói gì đó thì lại thấy một người bước vào.

Trần Ngải Phương mỉm cười lắng nghe, không nói gì.

"Đúng đó, chẳng trách mấy người các cô ai cũng có dáng vẻ ghen tị kìa."

Cô ấy biết ý của chủ nhiệm Tống, đây là thể hiện rõ thái độ của bản thân, cũng chặn lại cũng người lắm mồm. Đến cả sư đoàn trưởng Phương cũng tán thành chuyện nay, bọn họ nói bậy bạ gì chứ, có phải là có ý kiến với sư đoàn trưởng Phương?

Thấy người đều tản ra, Tống Nguyệt Mai cũng không hỏi nhiều về chuyện này, mà là nhìn về phía Trần Ngải Phương, trên mặt lộ ra nụ cười: "Ngải Phương, nghe nói em gái của đoàn trưởng Cố và đoàn trưởng Phong yêu nhau rồi, phải không?"

"Vậy thì tốt thật." Tống Nguyệt Mai vui vẻ nói: "Lão Phương nhà tôi vẫn luôn lo lắng chuyện kết hôn của đoàn trưởng Phong, bây giờ thằng nhóc đã tìm được người yêu, vậy thì tốt quá rồi, xem như khiến lão Phương yên tâm rồi."

Dù sao đi nữa thì cô ấy cũng vô cùng xinh đẹp, có tinh thần, chỉ đứng ở đó cũng đã toát lên khí chất.

"Ngải Phương, quần áo trên người của cháu đẹp thật." Tống Nguyệt Mai khen nói: "Mua ở cửa hàng bách hóa ở thủ đô phải không? Cái này thật là hợp với thân hình khí chất của cháu, cháu mặc bộ này thì trông dáng dấp vừa cao ráo lại có tinh thần, xinh lắm đấy."

Ăn mặc giống như Trần Ngải Phương, bình thường đều là người ở bên thành phố lớn, trong quân đội thì rất hiếm khi thấy. Năm trước Tống Nguyệt Mai đã đi thủ đô, phát hiện ở thủ đô quả thật đa số phụ nữ trẻ ai cũng mặc như vậy.

Sau khi Trung Thu qua, thời tiết ngày càng lạnh, mọi người đã mặc áo khoác dài rồi.

Thật ra bắt đầu từ khi Trần Ngải Phương đi làm ở Hội Liên hiệp phụ nữ, người của Hội Liên hiệp phụ nữ đã phát hiện, mỗi món quần áo trên người cô ấy mặc giống như đặc biệt thiết kế riêng vậy, không có một món nào là không hợp.

Sau khi Tống Nguyệt Mai nói xong, đột nhiên nhìn về phía áo khoác mỏng trên người của Trần Ngải Phương.

Đương nhiên, quần áo của cô ấy cũng không nhiều, đổi qua đổi lại chỉ có mấy chiếc, nhưng cũng không ngăn nổi đều xinh đẹp mà.

Người nhìn xinh đẹp, quần áo càng tôn dáng, cộng thêm năng lực công việc xuất chúng, rất nhanh đã nổi bật trong mọi người.

Người lãnh đạo Tống Nguyệt Mai thích nhất chính là kiểu cấp dưới tài giỏi giống như Trần Ngải Phương thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận