Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 645: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 2

Trong núi có một khu rừng trúc, Trần Ngải Phương đi đào măng với Hồng Anh.

Hồng Anh muối dưa với măng rất ngon, làm xong còn cho Trần Ngải Phương, Trần Ngải Phương học muối theo cô ấy mà không thể nào làm ra hương vị đó được.

"Hồng Anh, dạo này sao rồi? Ở chung với mẹ chồng và em chồng có ổn không?" Trần Ngải Phương quan tâm nên hỏi.

Hồng Anh ngừng lại: "Vẫn ổn, khu tập thể cũng không phải là ở quê, bọn họ vẫn biết phân rõ phải trái."

Trước kia Hồng Anh vừa hiền lành vừa yếu đuối, cứ nhẫn nhục chịu đựng giống Nhị Hoa, trốn trong thế giới của bản thân mà ít giao tiếp với bên ngoài, không nói với người khác những chuyện như này.

Cho đến khi Trần Ngải Phương theo quân, và do Cố Minh Thành và chính ủy Mã là cộng sự, hai nhà còn gần nhau nên mới thường xuyên qua lại, Hồng Anh cũng dần thân với Trần Ngải Phương, cho nên tính tình cũng bị ảnh hưởng theo.

"Có vấn đề gì thì nói với em." Trần Ngải Phương cười nói: "Giờ em cũng là chủ nhiệm ở Hội Liên hiệp phụ nữ, bảo vệ sự hài hòa của người trong khu tập thể là trách nhiệm của em"

Hồng Anh cười rộ lên.

Nể mặt chính ủy Mã, Trần Ngải Phương đành tận tâm tiếp đãi bọn họ, nhưng trong lòng không thích tiếp xúc với bác gái Mã.

"Tại sao lại không vừa mắt chứ?" Trần Ngải Phương buồn bực, chính ủy Mã đối xử tốt với người nhà anh ấy như vậy, chắc chắn sẽ không giới thiệu những người kém cỏi cho cô ta.

Nhưng còn Mã Xuân Hoa, có lẽ do còn trẻ nên khi biết được Cố Di Gia là em gái của đoàn trưởng Cố, trên mặt cô ta biểu hiện không vui, không thoải mái, thậm chí là tức giận.

Với quan hệ của chính ủy Mã, giới thiệu đối tượng cho em gái dễ như trở bàn tay, dù sao đồng chí nam độc thân trong bộ đội có rất nhiều. Đáng tiếc giới thiệu nhiều như vậy mà Mã Xuân Hoa cũng chưa thích ai.

Phải nói bác gái Mã quả thực rất biết cách đối nhân xử thế, biết quan hệ giữa con trai và đoàn trưởng Cố đã qua nhà chào hỏi, còn mang theo quà quê.

Trần Ngải Phương khẽ nói: "Tìm theo tiêu chuẩn của cô ấy, e là khó tìm người yêu nhỉ?"

Nhưng mới cười một tí, cô ấy hơi do dự mà nói: "Thật ra lần này mẹ chồng của chị đến, là để tìm người yêu trong bộ đội cho Xuân Hoa..."

Hồng Anh hơi chần chờ, nói nhỏ với Trần Ngải Phương về yêu cầu của cô ta.

Khi thấy Cố Di Gia cũng ở nhà họ Cố, bác gái Mã cũng chỉ sửng sốt, sau đó cũng bình thường lại, khiến cho Trần Ngải Phương cũng phải thán phục, trình độ của người này đúng là dày công tôi luyện.

"Tìm người yêu?" Trần Ngải Phương nhớ lại lần trước gặp Mã Xuân Hoa.

Hồng Anh gật đầu, hơi rầu rĩ mà nói: "Trong bộ đội có không ít đồng chí nam trẻ mà còn ưu tú, nhưng Xuân Hoa không hài lòng..."

Trước kia ở trong thôn, Hồng Anh đã thành thói quen, cô ấy là chị dâu cả, hầu hạ mẹ chồng và em chồng cũng không làm sao, nhưng khi nhìn con gái mình bị em chồng sai sử hầu hạ cô ta, trong lòng cũng không thoải mái.

Trần Ngải Phương lười để ý, có người mẹ như bác gái Mã ở đây, chỉ cần không trở mặt với bọn họ, thì Mã Xuân Hoa làm gì thì kệ cô ta.

Suy nghĩ của Hồng Anh rất đơn giản, cô sai tôi là được, việc gì bắt con gái tôi hầu hạ cô? Con gái tôi còn gầy hơn cả cô đấy.

Sau khi nghe xong, Trần Ngải Phương cạn lời, suy nghĩ lúc này không khác gì chính ủy Mã: Sao mặt lại dày thế?

Vẻ mặt Hồng Anh đau khổ mà gật đầu, cô ấy cũng cảm thấy rất khó tìm, nhưng nếu không tìm được, mẹ chồng sẽ không đi, ngày nào em chồng ở trong nhà cũng quái đản, hơn nữa em chồng còn ham ăn biếng làm, ngày nào cũng sai người trong nhà làm cái này làm cái kia...

Mã Xuân Hoa ăn sáng xong đi tìm bác gái Mã: "Mẹ, cho con tiền, con muốn sang cung tiêu xã mua vải may quần áo."

Sau khi ở trong khu tập thể, mỗi ngày Mã Xuân Hoa sẽ ngủ đến khi mặt trời lên cao rồi mới dậy.

Bà ta dặn dò nói: "Con nhớ mua nhiều vải để làm một bộ cho Tiểu Tráng, quần áo của Tiểu Tráng cũng chật rồi."

Trần Ngải Phương liếc nhìn cô ấy, nhận ra cô ấy cũng đang buồn rầu, chỉ có thể thở dài.

Hôm nay tỉnh dậy, cô ta nghe nói chị dâu đã dắt hai cháu gái hái rau trong núi, cô ta cũng không muốn đi theo. Cô ta lớn lên ở nông thôn từ nhỏ nên chẳng hiếm lạ gì vào núi hái cái gì mà rau dại, việc này sống vừa khổ mà vừa mệt.

Cô ấy không sợ khổ không sợ mệt, nhưng ba đứa con gái là mạng sống của cô ấy.

"May quần áo làm gì?" Bác gái Mã nói với vẻ không vui: "Quần áo trên người con mới may năm ngoái."

Mã Xuân Hoa nói năng đầy hùng hồn: "Nếu con không mặc đồ đẹp thì đi xem mắt kiểu gì? Người ta sẽ thích con chắc? Mẹ không muốn con gái mẹ tìm người yêu hoàn hảo à?"

Bác gái Mã nghĩ rồi cảm thấy cũng đúng, không mấy vui vẻ mà cho tiền với phiếu vải.

Bác gái Mã là người rất khôn khéo, khi đang ở trong khu tập thể, nơi bao nhiêu con mắt nhìn chằm chằm, bà ta sẽ không quá đáng. Nhưng có vẻ Mã Xuân Hoa không được thông minh cho lắm, chỉ sợ sẽ gây rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận