Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 177: Ai Mà Không Thích Quần Áo Đẹp Cơ Chứ 3

Nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, Cố Minh Thành lại đi xem em gái lần nữa, thấy cô vẫn đang ngủ nên muốn đánh thức cô dậy để ăn cái gì đó.

"Anh đừng gọi, cứ để em ấy ngủ." Trần Ngải Phương ngăn cản chồng mình: " Mấy ngày nay Gia Gia không được nghỉ ngơi đàng hoàng, khó lắm mới ngủ được nên cứ để em ấy ngủ thêm đi."

Cố Minh Thành thở dài, mặc dù từ nhỏ là anh ấy đã chăm sóc em gái, nhưng sau khi anh ấy vào bộ đội thì để em gái cho vợ mình chăm sóc, vậy nên anh cũng không có kinh nghiệm về bệnh và thói quen của em gái bằng Trần Ngải Phương.

Giữa trưa, cuối cùng Cố Di Gia cũng tỉnh lại. Bởi vì ngủ quá lâu, toàn thân xương cốt như đều mềm nhũn, nhìn vô cùng yếu đuối.

Cố Di Gia được Trần Ngải Phương đỡ ra ngoài phòng khách ngồi, phòng hướng ra ngoài sân, trong sân thoáng mát, chỉ có một ít cỏ dại nhưng có một vài cây dây leo lên tường, cành lá cũng không rậm rạp nhưng có thể che được nhưng ánh mắt nhìn trộm từ bên ngoài.

Chắc nó được trồng bởi những người đã từng sống ở đây.

"Cô út, cô thấy thế nào rồi ạ?" Bảo Hoa dò hỏi.

Vẻ mặt Cố Di Gia mệt mỏi, giọng nói yếu ớt bất lực, cô miễn cưỡng đáp: "Cô vẫn ổn, cô không bị ốm nữa rồi."

Cố Di Gia yên lặng cúi đầu húp cháo, trên mặt Bảo Hoa và Bảo Sơn hiện lên vẻ muốn nhưng mà chẳng giúp được.

Ăn cơm trưa xong, Cố Di Gia trở về phòng nghỉ ngơi.

Cố Di Gia cũng chia cho cô bé nửa bát: "Bảo Hoa ăn cùng cô đi."

Vì thế, mẹ của bọn nhóc đều nấu nhiều cháo hơn để tất cả mọi người có thể ăn, vậy nên cô cũng không còn lý do chia cho hai đứa nữa.

Nhưng ở thời đại này, kẹo lại là thứ khá hiếm.

Trần Ngải Phương nhìn ngôi nhà xa lạ, mặc dù không biết bọn họ sẽ ở đây bao lâu, nhưng dù thế nào thì vẫn phải cố gắng thu dọn thoải mái nhất.

Bảo Hoa vui vẻ mỉm cười, đưa cho cô một viên kẹo sữa Thỏ Trắng để cô ăn cho ngọt miệng. Cô bé nghe nói cô út phải uống rất nhiều thuốc đắng, chắc chắn miệng đang rất đắng.

Mỗi lần bệnh nặng một trận, cô đều phải tốn mười ngày đến nửa tháng để bồi dưỡng, dùng giấc ngủ để hồi phục sức khỏe.

Cơm trưa của Cố Di Gia vẫn là cháo, dạ dày còn yếu, thức ăn vẫn cần thanh đạm, hiện tại bệnh nặng hơn nên càng không thể ăn được gì, chỉ có cháo là thích hợp nhất. Trần Ngải Phương đặc biệt nấu cháo thịt bằm cho cô, hạt nấu sôi để tạo ra dầu gạo, thịt băm rất mịn, nhưng vẫn để lại được cảm giác viên thịt. Cháo thịt băm mùi thơm ngào ngạt, phía trên rắc thêm hành lá, Bảo Hoa đang gặm bánh bao cũng phải liên tiếp nhìn sang.

Cố Di Gia nắm chặt kẹo sữa, trước kia cô không hay ăn mấy thứ như thế này, chủ yếu là thời hiện đại đồ ăn phong phú, cũng có quá nhiều lựa chọn, cho nên mấy loại kẹo này căn bản không hấp dẫn người ta, dù là ăn kẹo thì cũng chỉ ăn kẹo mềm, còn kẹo cứng rất ít người ăn.

Mỗi lần cô út bị bệnh đều sẽ không muốn ăn gì cả, cho nên lúc nào cô cũng chia cháo cho hai đứa nhỏ để không lãng phí thức ăn, bởi vì một mình cô không thể ăn hết.

Trần Ngải Phương gật đầu, cô ấy bắt đầu viết mấy thứ ra, trong đó bàn sách là không thể thiếu được. Trừ phòng khách, trong phòng không có một chiếc bàn lớn nào, không có cách nào để đồ đạc.

"Trong nồi vẫn còn đó." Trần Ngải Phương ngăn cản, cô ấy vào trong bếp bưng thêm một tô cháo nữa ra, hai đứa bé chia nhau mỗi người nửa bát, sau đó cô ấy nâng mắt nhìn chằm chằm vào Cố Di Gia: "Em không được chia cho hai đứa đâu."

Với cả, hai đứa bé lớn rồi cũng phải học, cũng phải sắm thêm cho bọn nhỏ một chiếc bàn.

Ban ngày, Trần Ngải Phương với Cố Minh Thành làm cùng nhau, cuối cùng cũng dọn dẹp hành lý xong xuôi.

Cố Minh Thành nói: "Cả nhà xem cần thêm thứ gì, liệt kê hết ra giấy để anh bảo Tiểu Vương đi mua."

Cố Minh Thành ghi lại từng cái, nói đến bàn sách lại nghĩ đến vấn đề học hành của hai con và cả công việc của Trần Ngải Phương.

Cố Di Gia, Trần Ngải Phương với hai đứa bé đều nhìn Cố Minh Thành, vừa ăn cơm vừa nghe anh ấy nói.

"Hiện tại là cuối tháng tám, tháng chín là sắp khai giảng rồi. Hai ngày nữa, chúng ta đưa Bảo Sơn và Bảo Hoa đến trường học báo danh. Chỗ quân đội này có một trường tiểu học, chuyên để cho mấy đứa nhỏ của các gia đình quân nhân với của người dân gần đây học, cũng không xa lắm đâu, sau khi ra khỏi sân của khu tập thể đi thêm hai mươi phút là đến rồi."

Buổi tối lúc ăn cơm, anh ấy nói việc này ngay trên bàn ăn.

Cố Minh Thành nhìn bọn họ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn. Gần mười năm xa cách, cuối cùng anh ấy cũng đưa được bọn họ về bên cạnh mình, sau này chắc chắn có thể bọn họ vẫn sẽ phải xa nhau nhưng ít ra trong thời gian ngắn, cả gia đình vẫn có thể ở cùng nhau, sáng chiều đều bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận