Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 179: Đoàn Trưởng Phong Thẳng Thừng Tấn Công 1

Ngày nghỉ cuối cùng, Cố Minh Thành quyết định đưa vợ và các con cùng ra ngoài đi dạo gần đó, dẫn bọn họ đi cho quen đường, thuận tiện mua thêm đồ đạc trong nhà còn thiếu.

Bọn họ vừa chuyển đến, thật đúng là cái gì thiếu.

Bởi vì sức khỏe Cố Di Gia còn chưa khôi phục lại, thậm chí ngay cả sức để đi đường cũng không có, nếu đứng quá lâu, cơ thể đã bắt đầu lắc lư, hoa mắt chóng mặt. Cho nên cô chỉ có thể nằm ở trên giường tiếp tục dưỡng bệnh, đương nhiên không thể đi theo bọn họ cùng ra ngoài.

Lần này thật ra Cố Di Gia cũng đã quen, lúc vừa xuyên tới thế giới này chính là lần cô bị cảm nắng kia, lúc đó chắc cô phải nằm trên giường tận nửa tháng.

Sợ cô cảm thấy tủi thân khi bị bỏ ở nhà, Trần Ngải Phương dịu dàng nói: "Chị với anh trai em đi cho quen đường trước, chờ sức khỏe em tốt hơn, chị sẽ dẫn em đi nhé?"

"Em nghe chị dâu." Khuôn mặt tái nhợt của Cố Di Gia lộ ra nụ cười: "Anh chị cứ đi đi, em ở nhà nghỉ ngơi cũng được."

Thật ra cô cũng không cảm thấy bị bỏ ở nhà thì có gì tủi thân cả, nhưng cô vẫn nhận lấy tấm lòng này của bọn họ.

Trong lòng bọn họ, cô cũng là người quan trọng, cho nên bọn họ mới bận tâm đến cảm xúc của cô. Cố Di Gia cũng giống vậy, cô cũng sẽ để ý đến cảm xúc của bọn họ, sẽ thông cảm cho bọn họ. Bản thân bị bở ở nhà, cô cũng không cảm thấy gì cả, dù sao hiện tại cô cũng không thể ra ngoài.

Bảo Sơn nói: "Đây là số tiền anh tiết kiệm được bằng cách đi bán hàng trên núi, em còn nhỏ không thể làm mấy việc này, chờ sau khi em lớn rồi, em cũng có thể tiết kiệm tiền giống anh."

Cố Di Gia ngủ dậy đã thấy chị dâu mang theo nhiều đồ đạc vào cửa, bày ở trong phòng của cô.

Vì sao anh hai có tiền mà cô bé lại không có?

Cố Minh Thành dẫn vợ con đi ra ngoài đi dạo một vòng, khi trở về cũng mua không ít thứ.

Bảo Sơn cũng hỏi: "Cô út, cô muốn ăn cái gì? Con sẽ mua cho cô."

Cô đột nhiên hỏi: "Chị dâu, tốn bao nhiêu tiền vậy?"

Bảo Hoa thân thiết nói: "Cô út, cô ở nhà chờ con nha, con sẽ mua kẹo về cho cô ăn."

"Gia Gia tỉnh rồi." Trần Ngải Phương nói: " Vừa rồi bọn chị mua rất nhiều thứ cần thiết ở cung tiêu xã... Thì ra trong quân đội cũng có cung tiêu xã, đồ vật bên trong cũng không thiếu."

"Anh hai, anh có tiền sao?" Bảo Hoa hoài nghi hỏi, đến khi nhận được cái gật đầu đầy chắc chắn của anh trai mình nói có tiền, cô bé vô cùng kinh hãi.

Cố Di Gia cười nói: "Được rồi, cô sẽ chờ kẹo của Bảo Hoa."

Bảo Hoa âm thầm ghi nhớ ở trong lòng, sau này cô bé cũng muốn âm thầm tích lũy tiền, nếu không muốn đi mua kẹo cũng phải hỏi xin mẹ tiền, hơn nữa chưa chắc mẹ sẽ cho cô bé.

Cố Di Gia không nói chuyện.

Cái này không công bằng!

Thật ra những năm này, cô biết rõ mọi người đã tốn bao nhiêu tiền trên người mình, bởi vì cô có ký ức của nguyên chủ nên cô cũng biết hết.

Cố Di Gia ngồi ở trên giường, nhìn cô ấy bỏ từng thứ ra, còn có một cái ly uống nước tráng men.

Trần Ngải Phương dừng động tác lại, cười nói: "Dù hết bao nhiêu thì đây cũng đều là đồ cần thiết. Em yên tâm, nhà chúng ta vẫn đủ tiền, còn có anh trai em ở đây nữa mà."

Sao Trần Ngải Phương có thể nghe, cô ấy để đồ xuống rồi rời đi.

Trần Ngải Phương đương nhiên không cầm, cô ấy không vui nói: "Chúng ta chưa cần dùng đến tiền của em, em cứ giữ lấy mà dùng." Cô ấy nói nghiêm túc: "Con gái lớn rồi, phải có chút tiền riêng cho bản thân, như thế sống mới không quá gò bó."

"Chị dâu, chị cầm lấy tiền này đi."

Cố Di Gia cầm chiếc túi đặt trên đầu giường, cô lấy ra một trăm đồng mà chú hai với chú ba cho cô rồi đưa cho Trần Ngải Phương.

Cố Di Gia cười nói: "Em ăn ở nhà, suốt ngày ở nhà, tiền khám bệnh cũng là của anh chị, em cần gì dùng đến tiền chứ? Hai ngày nữa anh chị còn phải đưa Bảo Hoa với Bảo Sơn đến trường học đăng ký, chắc chắn cũng phải dùng đến tiền, chị cứ cầm đi."

Anh trai của cô rất tài giỏi, nhưng ba ngày thì cô phải đến bệnh viện hai ngày nên cũng tốn không ít tiền, lại còn chưa nói đến phải mua cả thực phẩm bồi bổ cơ thể và đồ ăn lương thực bình thường, chỉ sợ là trong nhà cũng không còn bao nhiêu tiền tiết kiệm.

Dù sao cô em chồng cũng đang tịnh dưỡng, cũng không thể đuổi kịp cô ấy.

Cố Di Gia: "..."

Cố Di Gia không có cách nào khác, đợi lúc anh trai sang đây thăm cô, rót nước giúp cô thì cô sẽ đưa tiền cho anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận