Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 886: Mẹ Con Bình An 1

Cố Di Gia theo Phong Lẫm rời khỏi trạm y tế, trong lòng biết bao tâm sự nặng nề, bộ dáng mất hồn mất vía.

Nhìn bộ dạng này của cô, Phong Lẫm lập tức hiểu vì sao Trần Ngải Phương muốn mình đưa cô đi, anh cầm tay cô an ủi: "Yên tâm, chị dâu rất khỏe mạnh, sẽ không có chuyện gì đâu."

Cố Di Gia hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Chị dâu chắc chắn sẽ không có chuyện gì!" Lời này giống như đang tự nói với bản thân, cũng giống như đang nói với ai đó.

"Nhưng đứa bé vẫn chưa được sinh ra, em vẫn..."

Vẫn là cái gì thì cô không nói, cũng khó mà nói.

Phong Lẫm nói: "Chúng ta về lấy đồ cho chị dâu trước."

Cố Di Gia ừ một tiếng.

Hai người trở về nhà họ Cố, thu dọn một gói đồ xong thì đưa qua bên đó cho Trần Ngải Phương.

"Bình thường mà!" Diệp Huệ Cúc rất có kinh nghiệm nói: "Bình thường khi đã có hai đứa con thì đứa thứ ba sẽ chào đời sớm."

Cô vẫn còn chút mơ màng, không biết muốn làm gì.

Chờ bọn họ đến, Diệp Huệ Cúc vội vàng nghênh đón, nói: "Gia Gia, chị dâu em sắp sinh rồi."

Theo bản năng, Cố Di Gia cũng đi theo, nhưng bị Phong Lẫm giữ chặt.

Sau khi cầm đồ, Cố Di Gia lại cầm một bình nước ấm, lập tức cùng Phong Lẫm đến trạm y tế.

Diệp Huệ Cúc vui vẻ nói: "Em xem, vậy là sinh rồi đấy!"

Nếu như ở đời sau thì cái này được gọi là đồ đi sinh, Trần Ngải Phương rất có kinh nghiệm sinh con, biết ngày sinh dự tính của mình gần nhất, nên đã chuẩn bị xong đồ dùng khi sinh con từ lâu.

Diệp Huệ Cúc nhìn bộ dáng này của cô, cười ha hả nói: "Gia Gia yên tâm đi, bây giờ Ngải Phương sinh đứa thứ ba, thân thể của cô ấy từ trước đến nay khỏe mạnh, từ lúc mang thai đến bây giờ cũng không có chuyện gì nên sinh nhanh thôi."

Lúc đến đây thì cũng đã là nửa tiếng trôi qua.

Vừa rồi Cố Di Gia hoảng loạn thái quá, quên lấy thứ này.

Cô ấy vội vàng nhận lấy đồ trong tay Phong Lẫm, sau khi mở ra lấy quần áo và túi chăn của trẻ con từ bên trong ra, đưa đến phòng sinh bên kia, một y tá mở cửa nhận đồ, sau đó lại đóng cửa.

Từ khi Trần Ngải Phương bị vỡ nước ối đến bây giờ, còn chưa tới ba tiếng, đứa bé đã thuận lợi sinh ra.

Cố Di Gia cuống quýt, hơi lắp bắp: "Sao... Sao lại nhanh như vậy?"

Đúng là rất nhanh.

Lời này vừa dứt, chợt nghe thấy phòng sinh bên kia truyền đến tiếng khóc của đứa bé.

Cố Di Gia: "..."

Chờ Trần Ngải Phương ở bên kia sắp xếp xong, cuối cùng mọi người có thể đi vào thăm cô ấy.

Sau khi Phong Lẫm biết mẹ con bình an, cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lời này của cô ấy cũng không sai, thằng bé này hẳn là giống mẹ chồng Ninh Quế Quế, Gia Gia có vẻ ngoài giống mẹ chồng, cho nên thằng bé này mới trông giống Gia Gia. Mẹ chồng và Gia Gia đều là đại mỹ nhân, chỉ cần sau này thằng bé dậy thì ổn thì đã có thể tưởng tượng rằng nó xinh đẹp đến nhường nào.

Diệp Huệ Cúc cười nói: "Ai da, xem ra Bảo Hoa của chúng ta sắp có em trai rồi."

Trẻ con mới sinh ra cũng trông không được đẹp lắm, ngũ quan nho nhỏ, làn da phiếm hồng, thậm chí nhăn nhúm giống như khỉ con. Mặc dù làn da thằng bé này hơi đỏ, nhưng chắc chắn không nhăn, ngũ quan trông rất xinh xắn, đáng yêu tựa như Cố Di Gia phiên bản thu nhỏ.

Không lâu sau, y tá đi ra nói với bọn họ: "Chúc mừng, là một bé trai, mẹ con bình an."

Sau khi đi vào, Cố Di Gia nhìn Trần Ngải Phương trước, thấy tinh thần của cô ấy có vẻ không tệ, cuối cùng cũng yên tâm.

Thằng bé này cũng có thể khiến cho người ta liếc mắt một cái nhìn giống Cố Di Gia.

Giống như lúc trước Phương Mỹ Hà sinh con, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra giống đoàn trưởng Du.

Việc sinh con trai là một niềm vui, những người có mặt đều rất vui.

Con trai đẹp trai như vậy, cũng không biết sau này sẽ như thế nào.

Phong Lẫm nghe vậy, cũng cảm thấy hơi tò mò, không biết thằng bé giống vợ anh đến nhường nào.

Anh và Cố Di Gia cùng nhau lại gần nhìn.

Khi biết được Trần Ngải Phương sắp sinh, anh đã vội vàng chạy tới trông coi, coi như là vì lão Cố trông coi. Hôm nay, lão Cố có việc phải đi nông trường bên kia, không thể sát cánh cùng vợ, đoán chừng sau khi anh ấy trở về trong lòng chắc chắn không dễ chịu.

Trần Ngải Phương nằm ở đó, nghiêng người nhìn thằng bé bên cạnh, cười nói: "Không phải đâu, may mắn thôi..."

Diệp Huệ Cúc lại gần, nhìn về phía túi nhỏ bên cạnh Trần Ngải Phương, chỉ liếc mắt một cái đã ngạc nhiên nói: "Đứa nhỏ này trông giống hệt Gia Gia, vừa nhìn đã biết là xinh đẹp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận