Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 919: Cấu Xé Nhau 1

Mãi đến mấy ngày sau, tin tức này mới truyền đến tai những người khác trong khu tập thể.

Khi biết người đàn ông mà Mã Xuân Hoa cưới chính là một kẻ buôn người, mọi người trong khu tập thể đều sợ đến ngây người, sau đó họ lại bàn tán xôn xao.

Dù ở thời đại nào đi chăng nữa, kẻ lừa đảo, bọn buôn người đều là những sinh vật tồn tại khiến người khác vô cùng ghét bỏ. Mọi người chỉ hận không thể nguyền rủa bọn chúng chết không được tử tế, sau khi chết xuống địa ngục tầng thứ mười tám.

"Tôi đã nói rồi mà, tên họ Vương kia nhìn xấu xí như vậy, chắc chắn không phải người tốt gì! Không ngờ rằng gã lại là bọn buôn người!"

Nếu như muốn trông mặt mà bắt hình dong thì có lẽ con người Vương Tử Thân nhất định cũng xấu như mặt gã vậy. Thế nên gã mới có thể làm ra chuyện tội lỗi tày đình như vậy được.

"Không hiểu sao Mã Xuân Hoa đã chọn tới chọn lui, vậy mà lại chọn phải một tên buôn người thế không biết?"

"Vậy mà lúc đầu bác gái Mã còn khoe khoang với chúng ta, kêu rằng tìm được một người con rể tốt, đồng ý phụng dưỡng mẹ vợ và cháu trai của bà ta... Ây da, vậy là không phải Mã Tiểu Tráng mất tích, mà chính là bị con rể tốt của bác gái Mã bắt cóc bán đi sao?"

"Không thể nào?"

Chu Hồng Anh chỉ miễn cưỡng gật đầu.

Chu Hồng Anh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, nghe nói vẫn đang ở đồn cảnh sát, lão Mã đã đi xử lý việc này rồi."

Thế là có người đi tìm Chu Hồng Anh.

"Mẹ chồng cô và Mã Xuân Hoa hiện tại thế nào rồi?"

Mọi người sôi nổi suy đoán, nghĩ đến cái gì thì nói cái đó, logic nghe có vẻ rất hỗn loạn.

Mọi người thấy hỏi Chu Hồng Anh hết ba câu mà một câu trả lời cũng không thu được, nên đều có chút tiếc nuối, vốn còn tưởng rằng có thể moi được một chút thông tin từ Chu Hồng Anh.

"Sao lại không? Tên họ Vương kia chính là kẻ buôn người, chuyên làm những việc trái đạo lý như bắt cóc lừa bán phụ nữ và trẻ em, còn chuyện gì gã mà không dám làm chứ? Có khi lúc trước gã có lòng tốt phụng dưỡng mẹ vợ và Mã Tiểu Tráng, là bởi vì gã đã có chủ đích muốn bán Mã Tiểu Tráng đi đấy."

Mọi người đều thấy tiếc nuối vì chính ủy Mã vẫn chưa trở về, không có cách nào hỏi được nhiều hơn, bèn hỏi về Mã Tiểu Tráng: "Có phải Mã Tiểu Tráng bị tên họ Vương lừa bán không?"

Tin tức từ phía cục công an truyền ra cũng không nhiều, mọi người đoán tới đoán lui, chỉ biết đại khái, còn thông tin kỹ hơn ra sao thì không biết rõ.

"Ây da, tôi nghe nói Mã Xuân Hoa đánh gãy một chân gã, chẳng lẽ là do đã biết gã chính là kẻ buôn người nên mới đánh đúng không?"...

Kỳ thật trong lòng mọi người cũng rất thông cảm cho cô ấy, trước đây cô ấy từng bị mẹ chồng và em chồng ức hiếp. Mãi thì cô em chồng cuối cùng cũng đi lấy chồng, mẹ chồng cũng rời đi, ai mà biết được lại xảy ra chuyện như thế này, Mã Xuân Hoa dính líu đến bọn buôn người, không biết liệu điều này có ảnh hưởng đến chính ủy Mã không nữa.

Chờ những người đó đi rồi, Trần Ngải Phương hỏi: "Hồng Anh, chị không sao chứ?"

"Hồng Anh, người đàn ông em chồng cô cưới thực ra là một tên buôn người phải không?"

Chu Hồng Anh thở dài: "Chị không sao hết, chỉ là cảm thấy thương thằng bé Tiểu Tráng, trong lòng lão Mã cũng cảm thấy rất khó chịu."

Chu Hồng Anh cau mày nói: "Tôi không rõ lắm."

Bọn họ cũng không chắc là Chu Hồng Anh thật sự không biết hay chỉ là không muốn nói, nên vẫn muốn tiếp tục hỏi, Trần Ngải Phương xông tới đuổi bọn họ đi.

Bọn buôn người liên lụy quá nhiều, liên quan đến mấy tỉnh, đồn cảnh sát trong thị trấn không có cách giải quyết, không chỉ liên hệ với quân đội bên này, mà còn xin viện trợ từ tỉnh thành bên kia.

***

Chính ủy Mã miễn cưỡng đáp: "Đại Ngưu, lần này đều là nhờ có cháu, cảm ơn cháu rất nhiều."

Trần Ngải Phương vỗ nhẹ cô ấy: "Phía cảnh sát đã có tin tức rồi, sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra thôi."

Chính ủy Mã đi đến đồn cảnh sát trên thị trấn.

Thật ra cô ấy biết không ít sự tình, bao gồm cả nguyên nhân trận đánh nhau giữa Mã Xuân Hoa và Vương Tử Thân, Vương Tử Thân đã trả thù Mã Xuân Hoa vì làm người bán Mã Tiểu Tráng phải chờ, nhưng đây đều là những việc xấu trong nhà, cũng khiến người khác đau lòng.

Vừa bước vào cửa, chính ủy Mã đã nhìn thấy Đại Ngưu cũng có mặt ở đây.

Chuyện lần này, Đại Ngưu đã lập công lớn, vì cậu đã cung cấp bằng chứng nên trong khoảng thời gian này cậu vẫn ở lại đồn cảnh sát để hỗ trợ.

"Chú Mã." Đại Ngưu đi tới.

Chu Hồng Anh gật đầu, mặc dù cô ấy không thích người trong nhà lão Mã, nhưng cô ấy cũng không muốn loại chuyện này xảy ra với một đứa trẻ. Chỉ hy vọng là tìm được Mã Tiểu Tráng trở về, mẹ chồng cô ấy cũng sẽ ngừng làm mấy chuyện điên rồ kia, rồi đưa Mã Tiểu Tráng về quê càng sớm càng tốt, từ nay về sau có thể sống an ổn ở quê.

Đại Ngưu gãi gãi đầu, nhếch miệng cười nói: "Không có gì, chuyện này cháu cũng chỉ vô tình biết thôi, nếu muốn cảm ơn, hẳn là nên cảm ơn..."

Hẳn là nên cảm ơn cô Gia Gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận