Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1032: Xử Bắn 6

Sau đó bạn học kể cho họ, tối hôm qua lúc phải tắt đèn nghỉ ngơi, lãnh đạo nhà trường đưa công an đến ký túc của Lý Minh Chí sau đó công an bắt cậu ấy đi rồi.

Cả tối Lý Minh Chí không trở lại, tới tận bây giờ vẫn chưa thấy bóng dáng.

Không ít người đều đang đoán Lý Minh Chí làm ra chuyện gì mà bị công an bắt lại.

Mãi cho tới buổi trưa, mọi người mới nhận được thông báo từ giáo viên, Lý Minh Chí và bọn bắt cóc ẩn nấp trong trường hôm qua cấu kết với nhau.

"Cái gì? Lý Minh Chí lại cấu kết với bọn bắt cóc?"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, thật sự không ngờ tới người hay giả vờ giả vịt như Lý Minh Chí lại làm ra chuyện này, chẳng trách bị công an bắt đi.

Mấy người Cố Di Gia cũng hết sức kinh hãi.

Tần Mộng Kiều vui vẻ nói: "May mà Thần Thần cắt đứt quan hệ với cậu ta, nếu không Thần Thần chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy."

Người ta thường nói không biết không có tội mà.

Cố Di Gia không ngờ được Lý Minh Chí lại làm loại chuyện này, trong lòng cô cực kỳ ghê tởm cũng vừa hiểu đôi chút vì sao cậu ta lại làm như vậy.

Nói tới đây, sắc mặt anh cực kỳ lạnh lẽo, những suy nghĩ tàn ác trong lòng liên tục nảy sinh.

Phong Lẫm không thể nhẫn nhịn được có người làm hại đến vợ của anh, đặc biệt là khi anh nghe Phong Bắc Thần nói học sinh nam quấy rối cô trong trường chính là Lý Minh Chí thì càng tức giận hơn.

Buổi trưa, Phong Lẫm qua đón cô đi ăn cơm, Cố Di Gia từ chỗ anh mới biết được chân tướng của việc Lý Minh Chí bị công an bắt đi.

"Cậu ta sẽ ra sao?" Cố Di Gia hỏi: "Có thể định tội cậu ta không?"

Ban đầu thủ đoạn theo đuổi Phong Bắc Thần của Lý Minh Chí vô cùng bỉ ổi, rõ ràng không quan tâm con gái nhà người ta có đồng ý hay không, sao cũng muốn áp đặt cô. Nếu như cậu ta thật sự thực hiện được, chỉ sợ Phong Bắc Thần cũng sẽ bị vạ lây.

Nhất định là vì ban đầu cô xen tay vào, khiến cậu ta không theo đuổi được Thần Thần cho nên mới muốn báo thù cô.

Phong Lẫm nói: "Cậu ta đúng là cấu kết với bọn bắt cóc, nghe nói cậu ta là người đầu tiên gặp bọn bắt cóc đó, còn chỉ đường cho bọn chúng, nói với bọn chúng em ở đâu."

Cố Di Gia nhăn mày, cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Tuy rằng Lý Minh Chí khá đáng ghét nhưng cũng là người thông minh, làm sao có thể làm ra chuyện hủy hoại tiền đồ của mình như thế này?

Nếu không phải lần này Cố Minh Nguyệt tới báo tin, Cố Di Gia lại đi tìm Du Phong, chỉ sợ cô thật sự sẽ gặp phải bọn bắt cóc.

Cho nên cũng chưa thả Lý Minh Chí ra.

Lý Minh Chí thật sự là một kẻ thông minh, cậu ta nhìn ra được bọn bắt cóc bất lương, không hề xen vào, chỉ chỉ đường cho bọn chúng. Sau khi sự việc kết thúc kể cả có bị người khác biết được, cậu ta cũng có thể nói cậu ta không hề biết đó là bọn bắt cóc, có thể cứu bản thân ra, thoái thác sạch sẽ.

"Chuyện gì?" Cố Di Gia cực kỳ hưng phấn hỏi.

Có những kẻ đàn ông chính là ghê tởm như vậy đấy.

Phong Lẫm nói: "Hiện tại bên phía công an thật sự không có chứng cứ chứng minh cậu ta cố ý nhưng mà nghe nói trước kia cậu ta ở quê làm ra một số chuyện không tốt đẹp gì, hiện giờ công an đang điều tra."

Phong Lẫm cười mà không nói, xoa xoa đầu cô.

Cố Di Gia thán phục nhìn anh: "Anh sai người điều tra từ khi nào thế?"

Lý Minh Chí rõ ràng là kẻ quen nịnh nọt, cũng thích giở thủ đoạn. Từ thủ đoạn mà cậu ta theo đuổi Phong Bắc Thần có thể nhìn ra được cậu ta không phải người quang minh chính đại gì, nhất định vừa tra là chuẩn.

Những chuyện như này không hề hiếm thấy, cái thời đại hỗn loạn đó không biết có biết bao nhiêu kẻ mặt người dạ thú tổn thương biết bao nhiêu cô gái nhà lành.

Nhất định không phải hai ngày hôm nay, thời gian ngắn như vậy, làm sao có thể điều tra ra được gì?

Phong Lẫm cười cười xoa đầu cô, hàm súc nói: "Nghe nói đời sống riêng tư của cậu ta không mấy sạch sẽ, trước kia lừa gạt tình cảm của mấy đồng chí nữ, khiến một đồng chí nữ có thai mà không cưới cô ấy, ngược lại còn nói xấu cô ấy không biết chừng mực, cuối cùng cô nữ đồng chí đó không chịu nổi áp lực, nhảy sông qua đời rồi..."

Hai người đến chỗ của chú Vinh. Chú Vinh biết được tin Cố Di Gia suýt chút nữa bị bắt cóc cũng bị doạ không nhẹ, cực kỳ tức giận.

Cố Di Gia cười trấn an ông: "Chú Vinh, chú đừng tức giận nữa mà. Không phải cháu vẫn khỏe đây sao."

Khuyên can mãi cuối cùng cũng khiến ông không tức giận nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận