Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 199: Hội Liên Hiệp Phụ Nữ 1

Chớp mắt một cái đã đến ngày khai giảng.

Vào ngày thứ tư trong quân đội, Cố Minh Thành xin nghỉ phép một tiếng đồng hồ, đưa vợ và hai con đến trường tiểu học duy nhất trong quân đội để đăng ký cho các con. Khi bắt đầu đi học, Bảo Sơn sẽ học lớp năm và Bảo Hoa sẽ học mẫu giáo.

Sáng sớm Trần Ngải Phương đã bận rộn, sau khi làm bữa sáng xong, cô ấy đánh thức hai đứa trẻ. Khi nghe thấy tiếng động bên ngoài Cố Di Gia đang ở trong phòng cũng mơ màng tỉnh dậy. Biết hôm nay là ngày đầu tiên hai đứa cháu đi học, cô không ngủ tiếp nữa, cố gắng dậy.

Khi Cố Di Gia đã thay quần áo đi ra ngoài, cô nhìn thấy Trần Ngải Phương đang bưng bữa sáng từ trong bếp ra, thúc giục hai đứa trẻ đang buồn ngủ đi rửa mặt. Nhìn thấy Cố Di Gia, cô ấy hơi áy náy: "Mọi người đánh thức em à?"

"Không có." Cố Di Gia mỉm cười với cô ấy, nói: "Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của Bảo Sơn Bảo Hoa, là một người cô, em cũng nên đưa chúng đi học chứ."

Bảo Sơn xem như là học sinh chuyển trường, tuy cậu bé điềm tĩnh và hiểu chuyện nhưng không thể quên cậu bé vẫn là một đứa trẻ dưới mười tuổi.

Còn Bảo Hoa, đây là lần đầu tiên cô bé rời xa gia đình để đi học, trong lòng Cố Di Gia hơi lo lắng.

Cô nhớ lại kiếp trước, thường nghe người ta kể rằng ngày đầu tiên cha mẹ đưa con đi nhà trẻ luôn lo con không thích nghi được với việc xa cha mẹ, không biết con có khóc không, suốt ngày họ luôn trong tâm thế lo lắng.

Cố Di Gia rửa mặt xong, cô ngồi xuống ăn sáng.

Anh ấy nhớ lại khi còn nhỏ em gái anh ấy cũng như vậy, mỗi lần ăn trứng luộc đều ăn hết lòng trắng trước, sau đó mới ăn lòng đỏ một cách khó khăn.

Hai đứa trẻ không suy nghĩ nhiều, thực sự nghĩ rằng cô muốn đến thăm trường của chúng nên vui vẻ đồng ý. Trong lòng hai nhóc, được người lớn đưa đi học đương nhiên là rất vui rồi.

Cố Minh Thành thấy buồn cười: "Em đã bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn không thích ăn lòng đỏ trứng nữa?"

Bảo Sơn lại hơi lo lắng: "Cô út ơi, trường học hơi xa, cô có thể đi được không ạ?"

Cố Minh Thành nhìn thấy lòng đỏ trứng đã dính vào cháo của mình, không thể trả lại cho cô, khiến anh ấy cười lớn mắng cô: "Cô nhóc hư!"

Bây giờ tâm trạng cô cũng vậy.

Một lòng đỏ trứng có thể ăn đến mười phút mà vẫn chưa hết.

"Không sao đâu, nếu đi giữa đường thấy mệt thì cô có thể nghỉ một chút." Cố Di Gia mỉm cười với chúng: "Hơn nữa, cô còn chưa đến trường của các con nên không biết trường của các con ở đâu."

Bảo Hoa vui vẻ nói: "Cô út cũng định đưa chúng con đến trường hả? Tốt quá!"

Cô bóc một quả trứng luộc, ăn lòng trắng trước rồi đến ăn lòng đỏ một cách khó khăn, ăn được một chút thì cô bẻ vỡ lòng đỏ, trộn cùng với cháo ăn nhanh, nếu không cổ họng cô sẽ bị nghẹn. Cả hai kiếp sống, cô vẫn không thích trứng luộc, chỉ thích canh trứng và trứng xào cà chua.

Thấy chị dâu mang lược đến chải tóc cho Bảo Hoa, cô vội nói: "Chị dâu, để em chải tóc cho Bảo Hoa nhé. Hôm nay là ngày đầu tiên con bé đi học, em hứa sẽ làm cho Bảo Hoa một mái tóc thật đẹp, cho các bạn nhỏ đều ngưỡng mộ con bé."

Trần Ngải Phương nhìn cô một cái, cảm thấy cô không phải chỉ muốn đi xem trường học mà là không muốn rời xa hai đứa trẻ, do thấy bất an nên nhất quyết muốn đưa chúng đến trường học. Lại nghĩ rằng sau khi đưa hai đứa rồi về nhà, cô có thể ngủ tiếp nên cũng không nói gì.

"Được ạ, được ạ!" Bảo Hoa vui vẻ nói: "Cô út, con muốn có mái tóc thật đẹp."

Cố Di Gia nhìn anh trai một cái, sau đó nhanh chóng đưa cho anh ấy nửa lòng đỏ trứng vỡ còn lại. Cô ngoan ngoãn nói: "Anh, anh đã vất vả huấn luyện rồi, ăn nhiều một chút đi, bồi bổ cơ thể."

Cố Di Gia bị mắng là nhóc hư cũng không hề thấy mất miếng thịt nào, mà còn vui vẻ ăn cháo.

Trần Ngải Phương vỗ nhẹ vào đầu cô bé nói: "Nhóc điệu đà!" Sau đó cô ấy rời khỏi chỗ của mình. Cố Di Gia nhận lấy chiếc lược và dây chun, đôi tay thoăn thoắt nhanh chóng chải cho Bảo Hoa mái tóc thật đẹp.

Cố Minh Thành, Trần Ngải Phương và Bảo Sơn nhìn đến mắt chữ A miệng chữ O.

Đây là lần đầu tiên họ biết được có rất nhiều cách để chải tóc cho một cô bé, trong đó có thắt bím tóc và búi tóc, trông cực kỳ phức tạp nhưng thực sự rất đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận