Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 72: Anh Muốn Cưới Cô 2

Mặc dù Phong Lẫm không tiết lộ gì nhưng trong lòng Trần Ngải Phương biết, chức vị của anh trong quân đội chắc chắn không thấp, cộng thêm gương mặt kia đẹp trai như vậy, nói không chừng bên quân đội có không ít người đang để mắt đến hôn sự của anh, đâu đến lượt một cô gái nông thôn chứ?

Không phải cô ấy coi thường người ở quê, mà là hầu hết các cô gái nông thôn đều phải làm công việc đồng áng, suy cho cùng thì ngoại hình cũng không được trắng trẻo và thanh tú như những cô gái trong thành phố. Tuy rằng cũng có những cô gái xinh đẹp thanh tú không phải làm việc đồng áng vì được gia đình chiều chuộng, nhưng cô đã từng gặp cô cháu gái nhà thím Thúy Hoa, người này cũng không phải kiểu người thanh tú kia, mà là người có ngoại hình cao lớn vạm vỡ, cơ thể có sức lực, làm việc đồng áng rất gọn gàng.

Một cô gái có thể làm việc như này, là hình mẫu con dâu sẽ được rất nhiều bà mẹ chồng nông thôn thích nhưng lại không phải là hình mẫu con dâu mà hầu hết đàn ông sẽ thích.

Thím Thúy Hoa còn đang nói: "Mặc dù đứa cháu gái nhà mẹ đẻ của thím trông không đẹp bằng Gia Gia nhà cháu, nhưng con bé lại có sức khỏe, hông to dễ sinh đẻ..."

Lời này Trần Ngải Phương không thích nghe, bà ta khen cháu gái mình thì cứ khen, tại sao còn phải nhấn mạnh một câu "sức khỏe". Đây không phải là đang châm chọc Gia Gia nhà bọn họ không có sức khỏe tốt, sẽ không có chàng trai nào để ý đến sao?

Cô ấy mặt không biểu cảm nói: "Thím Thúy Hoa này, đồng chí Phong người ta chỉ là tiện đường tới đưa đồ, đến ngày mai sẽ rời đi ngay."

"Thật sao?" Bà ta tỏ vẻ thất vọng.

Trần Ngải Phương khẳng định nói: "Vừa rồi cậu ấy nói vậy, không thì ngày mai chúa cũng định mời cậu ấy đến nhà dùng bữa, cậu ấy là đồng đội của lão Cố nhà cháu, lại đặc biệt đưa đồ tới, còn cứu Gia Gia nữa, nhà cháu đều rất biết ơn cậu ấy."

Những bác gái, bà mẹ muốn mai mối đồng chí quân nhân kia đều thất vọng không thôi, còn tưởng rằng có thể tìm được một người con rể quân nhân như Cố Minh Thành.

Chỉ riêng điều ấy thôi đã khiến rất nhiều người khiếp sợ.

Thím Thúy Hoa nghe xong, tỏ vẻ tiếc nuối.

Trước hết chưa nói đến cái chuyện chủ nhiệm Khương kia giở trò lưu manh với Cố Di Gia, không ngờ Cố Minh Nguyệt lại vì anh ta mà chạy tới, bắt Cố Di Gia đến cục công an giải thích rằng anh ta không hề giở trò lưu manh.

Mỗi khi nhắc đến con gái nhà nào mà người ta muốn gặp, họ cũng đều nói trông không xinh đẹp bằng Gia Gia nhưng đó lại là người khỏe mạnh và có thể sinh con.

"Thì ra là như vậy!" Người nghe ngộ ra: "Vậy tại sao Minh Nguyệt lại chạy đến chỗ Gia Gia và bảo con bé đi làm rõ chuyện này?"

Bất kể Phong Lẫm có muốn rời đi hay không, dù thế nào cô ấy cũng không thích những người luôn nói sau lưng rằng sức khỏe Gia Gia không tốt, sẽ không có đồng chí nam nào dám cưới cô.

Đến buổi chiều, Trần Ngải Phương chở con trai đi học, trên đường còn có người hỏi cô ấy chuyện này có phải thật hay không.

Trần Ngải Phương nghe nhiều, trong lòng không khỏi có chút ức chế.

Cũng không phải bọn họ có ác ý gì, chỉ là theo thói quen lấy Cố Di Gia để làm mốc so sánh, ai bảo Cố Di Gia là cô gái xinh đẹp nhất trong mười dặm tám thôn, chỉ cần nói đến là ai cũng biết cô chứ.

Nhưng lại có không ít người nhớ tới chuyện Cố Minh Nguyệt chạy tới chất vấn Cố Di Gia, lúc ấy rất nhiều người đều nghe được, và hết sức kinh ngạc.

Cô ấy không nói nốt phần còn lại nhưng cũng đủ để mọi người tự hiểu ra.

Ngay sau đó, cô ấy bèn nói với tất cả rằng, đồng chí quân nhân này chỉ là đi ngang qua nơi này đưa đồ thôi, chứ không có ý muốn xem mắt gì cả.

Từ trước đến nay, những lời đồn thổi ở nông thôn luôn lan truyền rất nhanh, chẳng mấy chốc cả đại đội đều biết chuyện Cố Minh Nguyệt tranh giành đàn ông với em gái, thậm chí là còn chưa chắc người đàn ông đó có để ý cô ta.

Trần Ngải Phương chắc như đinh đóng cột nói: "Đúng! Chủ nhiệm Khương thực sự muốn giở trò lưu manh với Gia Gia nhà chúng tôi, may mắn là đồng chí Phong, đồng đội với lão Cố nhà tôi đi ngang qua nên đã cứu được Gia Gia!"

Trần Ngải Phương hừ lạnh một tiếng, nói một cách châm chọc: "Tôi cũng chẳng biết Minh Nguyệt nghĩ gì nữa, nói thế nào thì chủ nhiệm Khương kia cũng là người ngoài, cô ta không giúp chị em mình mà lại đi giúp một người đàn ông..."

Khi Vu Hiểu Lan nghe được chuyện này, suýt nữa tức đến phát điên.

"Tất cả đều là bịa đặt! Minh Nguyệt nhà tôi không bao giờ tranh giành đàn ông với cái đứa bệnh tật đầy người kia đâu! Minh Nguyệt của tôi xinh đẹp, lại có công việc trong thành phố, ăn lương thực hàng hóa, mặc đồ xịn, cơ thể khỏe mạnh, không tốt hơn cái đứa ốm yếu kia sao? Chỉ cần là đàn ông bình thường đều sẽ chọn Minh Nguyệt nhà tôi, làm sao có thể cưới một cái cái đứa bệnh tật không thể đẻ được kia chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận