Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 848: Chúc Tết 7

Tần Mộng Kiều nhìn xung quanh, khẽ nói: "Anh đừng có nói lung tung."

Du Phong cười cắn một viên kẹo hồ lô, ngập mồm, ra hiệu mình không nói gì cả.

Anh ấy ăn vài miếng là ăn hết xâu kẹo hồ lô kia, thấy kẹo hồ lô trong tay cô ấy ăn chưa được bao nhiêu thì tiến tới cắn một miếng.

Tần Mộng Kiều: "..."

Tần Mộng Kiều hít một hơi, sau đó mặt cô biến sắc mắng: "Cút! Muốn ăn thì tự đi mà mua!"

"Cái này là anh mua mà!" Du Phong bày ra dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng: "Em không ăn thì để anh ăn cho."

"Ai nói em không ăn? Từ từ rồi em ăn không được hả?" Tần Mộng Kiều nổi giận, cô ấy ghét nhất là có người cướp đồ của cô ấy. Vì khi còn bé em gái cướp đồ ăn của cô ấy, hại cô ấy chưa từng có một bữa ăn no đúng nghĩa, đói bụng đến nỗi khó chịu. Thế nhưng mỗi khi cô muốn quấy khóc thì cha mẹ sẽ nói em gái còn nhỏ, kêu cô ấy nhường cho em gái.

Sau đó, cô ấy có gì thì em gái cũng muốn, cha mẹ sẽ nói cô ấy là chị, nhường cho em gái đi.

"Lãng phí gì chứ?" Du Phong xem thường: "Anh có tiền, chuyện này không phải là lãng phí."

Tần Mộng Kiều: "..."

"Mua thêm mấy xâu kẹo hồ lô nữa, đủ để chúng ta ăn chung." Du Phong nói: "Em không chịu cho anh ăn chung, vậy chắc chắn là đồ ăn không đủ. Nếu như nhiều đồ ăn, chắc chắn em sẽ không giữ của như thế, sẽ chia sẻ với anh."

Cuối cùng anh ấy ăn nhiều kẹo hồ lô quá nên cảm thấy rất ngán, dạ dày vô cùng khó chịu, trông sắp ói tới nơi.

Nói xong thì anh ấy xoay người đi.

Đoàn trưởng Phong vô cảm cắn một cái, còn lại để cho cô ăn, anh không thích ăn mấy thứ này.

Lâu ngày, làm cho cô ấy rất ghét người cướp đồ của cô ấy.

Thấy Tần Mộng Kiều đỡ Du Phong vào trong góc ói, làm Cố Di Gia sững sờ.

Tần Mộng Kiều vô thức kéo anh ấy: "Anh muốn đi đâu?"

Du Phong hừ một tiếng: "Kẹo hồ lô này là anh mua!" Thấy mặt cô ấy có vẻ không vui, anh ấy vội vàng nói: "Có điều em là vợ anh nên chuyện anh mua cho em là điều đương nhiên."

Cuối cùng, Du Phong vẫn mua thêm mấy xâu kẹo hồ lô về, ăn chung với cô ấy.

Nói anh ấy là kiểu người quần là áo lụa thì cũng không hẳn, bởi vì anh ấy không có những thói xấu của con nhà giàu. Nói cậu ấy là đàn ông trưởng thành thì cũng không đúng vì tính tình anh ấy loi choi quá, giống như một đứa trẻ vậy.

Tần Mộng Kiều ngơ ngẩn, cô ấy cắn môi nói: "Thôi, thật ra thì em cũng không thích ăn ngọt, anh cứ lấy đi, đừng phí tiền."

Phong Lẫm tùy ý ừ một tiếng, nhìn là biết không quan tâm, anh chỉ là đang vô thức hùa theo thôi.

Cô cúi đầu nhìn hai viên kẹo hồ lô mình ăn, giơ phần còn dư lại trước mặt Phong Lẫm: "Anh Lẫm, anh cũng ăn đi."

Cố Di Gia vừa ăn kẹo hồ lô, vừa nói: "Anh Lẫm, Du Phong này thú vị quá."

Đám trẻ con Phong Bắc Thần đã không biết đi dạo ở đâu rồi. Có điều bọn trẻ có cha mẹ đi theo, không cần phải lo lắng.

Cố Di Gia nghe anh ấy nói thế thì cũng thấy cạn lời. Ngoại trừ buồn cười thì cô cảm thấy lần tới thủ đô ăn Tết, nếu bảo gặp được người nào thú vị nhất thì phải nói tới Du Phong.

Cố Di Gia cười nói: "Được, tới lúc đó chúng ta đi chung."

"Không sao..." Du Phong lại nôn ọe, nói: "Chỉ là hơi buồn nôn, cảm giác này giống như ốm nghén vậy..."

Chẳng qua là mọi người ăn rất nhiều đồ trong hội chùa, bụng đã no căng, không ăn được bao nhiêu cơm tối.

Cố Di Gia bật cười, ăn hết kẹo hồ lô, kéo anh đi xem Du Phong, hỏi: "Có sao không?"

Rõ ràng là trông cô rất mảnh mai, trầm lặng nhưng khi cô tới trước mặt đám trẻ, bất luận ầm ĩ thế nào, thì cô cũng thuận theo chúng, chơi đùa náo nhiệt.

Mọi người còn tưởng mình nhìn nhầm.

Cố Di Gia cũng thế, sau khi uống một chén canh thì bị Phong Bắc Thần kéo đi chơi, chơi với một đám con nít vui vẻ vô cùng, y hệt một vị vua của đám trẻ con.

Tần Mộng Kiều vỗ một cái: "Nói năng kiểu gì đấy? Không lẽ anh có thai à? Còn ốm nghén nữa!"

Sau khi hai bên chia tay, ai về nhà nấy.

Cố Di Gia phát hiện thì ra nhà Du Phong rất gần nhà tư lệnh Phong, đi mấy bước là tới rồi, gần lắm.

Về đến nhà, dì Điền đã nấu cơm tối xong rồi.

Hội chùa rất náo nhiệt, người cũng nhiều, Cố Di Gia và Phong Lẫm đi dạo từ từ.

"Mùng năm hội chùa có nhiều thứ để chơi hơn, náo nhiệt hơn hôm nay nhiều. Thậm chí đến tối cũng có người bán nữa." Tần Mộng Kiều nói: "Lúc còn bé tôi từng đi dạo rồi."

Trước khi đi, Cố Di Gia lại hẹn với Tần Mộng Kiều mùng năm lại đi dạo hội chùa tiếp.

Đến lúc hoàng hôn, trời bắt đầu có tuyết rơi, rốt cuộc mọi người cũng dẹp đường về phủ.

Hơn nữa, cô cũng biết nhiều trò chơi, từ hôm qua đến giờ, cô đã bày ra một vài trò mới khiến một đám con nít vui vẻ quá chừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận