Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 470: Sổ Tiết Kiệm 4

Lúc này đã là chạng vạng, các gia đình trong khu nhà tập thể đều bắt đầu nấu bữa tối hoặc vội vàng về nhà nấu cơm.

Cố Di Gia đi dạo một lúc lại mất hứng đòi về nhà.

Kiểu tính cách thay đổi thất thường này nếu gặp phải những người khác thì người ta sẽ sợ phiền phức, nhưng đoàn trưởng Phong thoải mái chấp nhận, cô muốn về nhà anh bèn dẫn cô quay về.

Về đến nhà, đoàn trưởng Phong bắt đầu nấu bữa tối.

Cố Di Gia ngồi trong bếp hỗ trợ nhóm lửa, cơm tối của hai người có vẻ đơn giản, chỉ có một món ăn, thậm chí vì Cố Di Gia có dạ dày nhỏ như dạ dày chim mà đoàn trưởng Phong lại là người không kiêng ăn nên tùy tiện nấu món gì cũng được.

Cố Di Gia tiện thể nói: "Anh Lẫm, không cần làm gì phiền phức, chỉ có hai chúng ta ăn, tùy tiện nấu một chút là được."

Phong Lẫm đồng ý, anh nấu cho cô một phần trứng phù dung, lại làm thêm một chén mì nước hầm xương.

Xương là xương ống heo mà Tiểu Trương đưa tới từ buổi sáng, đoàn trưởng Phong lấy nó hầm nước cốt xương, còn thả thêm một ít đặc sản miền núi và chân giò hun khói vào, ninh đến lúc tỏa ra mùi hương thơm nức thì có thể dùng làm nước canh, ngay cả mì sợi cũng sẽ trở nên ngon hơn.

Rõ ràng vào thời điểm tốt, cô lại ngủ cả ngày, bảo đi chơi cũng không đi.

Đặc biệt là đến lúc lên giường ngủ, tinh thần của cô lại rất tốt, không sợ chết mà quấy rầy anh, cô nghĩ đến chuyện tối hôm qua lại cảm thấy có thể buông thả bản thân một chút.

Ăn cơm tối xong, trời đã đen kịt.

Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang ngồi dưới ngọn đèn đầu rồi tự tìm lý do cho bản thân, sắc đẹp của người đàn ông đã làm hại cô!

Sau khi nhìn thấy sổ tiết kiệm của đoàn trưởng Phong, Cố Di Gia thật sự không tiếc tiền nữa, thậm chí cô đã hơi hiểu được vì sao lúc trước đoàn trưởng Phong có thái độ coi tiền như rác kia.

Mặc dù Cố Di Gia cảm thấy mình hơi trụy lạc nhưng cảm giác còn rất tốt, thậm chí cô còn tiếc nuối vì ngày mai đoàn trưởng Phong phải đi làm lại, không thể ở nhà với cô.

Cố Di Gia cảm thấy mặc dù ăn đơn giản nhưng thức ăn của bọn họ trong thời đại này đã là rất phong phú.

Ai nói chỉ có đàn ông thích chuyện này, thật ra phụ nữ cũng rất thích, đặc biệt là người đàn ông này cực kỳ nhẹ nhàng, cẩn thận để ý cảm xúc của cô, đó chắc chắn là một sự hưởng thụ.

Có lẽ trong mắt anh, tiền chỉ là một vài chữ trong quyển sổ tiết kiệm mà thôi.

Người bình thường nào dám ăn như thế?

Nhưng là...

Sắc mặt của Cố Di Gia hơi cứng đờ một chút, cô chôn mặt vào trong chăn chỉ lộ ra một đôi mắt nhìn anh: "Ngày mai về có được không?"

Cố Di Gia ngồi trong phòng khác nhìn về sắc trời tối đen như mực bên ngoài, đột nhiên cô cảm thấy bản thân đã sa đọa.

"Không được đâu." Phong Lẫm kéo cô ra khỏi chăn: "Sáng hôm nay lúc anh đi tập thể dục buổi sáng đã gặp lão Cố, anh ấy nói hôm nay là ngày thứ ba sau khi cưới là lễ lại mặt."

Thời gian nghỉ kết hôn tốt đẹp cứ vậy trôi qua ở trong nhà.

Phong Lẫm nói: "Buổi tối chúng ta về nhà anh của em ăn cơm."

Phong Lẫm nói kỹ hơn: "Thói quen rồi, chuông báo hiệu vang là anh không ngủ được nữa, trừ ngày đầu tiên ra, hai hôm nay anh đều đi tập."

"Hôm nay anh vẫn đi tập thể dục buổi sáng à?" Cố Di Gia tò mò hỏi: "Em không biết anh rời giường lúc nào luôn."

"Không rảnh để nhớ luôn á." Cố Di Gia ăn ngay nói thật: "Hiện giờ trong tim trong mắt em chỉ có anh."

Xin thứ lỗi cho cô vì đây là lần kết hôn đầu tiên, với lại đời sau đã không có lễ lại mặt sau ba ngày cưới, nếu có thì bản thân cô cũng rất ít để ý đến mấy chuyện này.

Phong Lẫm thấy thế chỉ cúi đầu cười rồi hôn lên mặt cô, anh kéo cô lên khỏi giường.

Cố Di Gia sửng sốt, một lúc sau cô mới từ từ vâng một tiếng.

Nghĩ đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của quân nhân, Cố Di Gia cảm thấy đã hiểu được, mặc dù cô không làm được nhưng cô rất khâm phục những người có thể làm những việc này.

Sau đó Cố Di Gia lại thở dài, thật sự là cô không muốn động đậy, chỉ muốn nằm thẳng trên giường sau đó lại quấn lấy anh, dù sao bọn họ còn trẻ nên ham thích chuyện này cũng là bình thường.

Phong Lẫm cảm thấy hơi buồn cười: "Em không nhớ mọi người à?"

Lúc trước cô chỉ là một người không có bạn trai chưa kết hôn, cả ngày sống buông thả, ai sẽ để ý mấy thứ này chứ?

Đang là tân hôn, là thời điểm ngọt ngào như mật, đặc biệt lúc ở trên giường, hai người đều hành động theo bản năng, làm sao còn có tâm trạng gì mà nghĩ đến những chuyện khác?

"Nhưng mà anh nhắc tới nên em cũng nhớ mọi người." Cố Di Gia nói xong thì phấn khởi đứng lên: "Giờ em đi rửa mặt rồi chúng ta cùng về nhé."

Hiện tại đang là buổi chiều, cô mới ngủ trưa xong nên rất có tinh thần.

Cô còn tưởng anh vẫn nằm bên cạnh, chưa đi đâu cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận