Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 275: Đoàn Trưởng Phong Tới Nhà Xem Mắt 4

Một bà lão nét mặt khắc nghiệt đi ngang qua dừng lại hỏi đứa nhỏ ít tuổi nhất ở đây là Bảo Hoa: "Bảo Hoa, hôm nay nhà mấy đứa có việc vui gì à? Sao cả đoàn trưởng Chu và đoàn trưởng Phong đều tới đây ăn cơm?"

Thật ra bà ta muốn hỏi là vì sao đoàn trưởng Phong lại xách theo nhiều quà cáp như vậy tới đây.

Khoảng thời gian sau khi tan tầm là thời điểm náo nhiệt nhất của khu nhà tập thể.

Rất nhiều người đã tan tầm đang vội vàng chạy về nhà, hoặc là một ít người lớn tuổi đang ngồi nghỉ ngơi tán gẫu dưới tàng cây bạch quả, bọn họ đều nhìn thấy đoàn trưởng Phong xách theo rất nhiều quà cáp đến khu nhà tập thể.

Chu Vệ Cương nhìn thấy bà lão này rõ ràng đến đây dò hỏi tình hình thì trong lòng hơi không thích.

Cậu bé không thích loại người suốt ngày đi tọc mạch chuyện nhà người khác.

Cậu bé đang định mở miệng lại bị Bảo Sơn kéo lại, Bảo Sơn dùng ánh mắt ám chỉ cậu bé không cần để ý chuyện này, chỉ cần đưa cho em gái của cậu xử lý là được.

Ánh mắt của Bảo Hoa xoay tròn, người lạ chỉ cảm thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu.

Nếu không phải vì để ý mặt mũi của người khác thì sao phải xách theo nhiều thứ như vậy tới cửa?

"Bà ơi, mặc dù chú Phong rất lợi hại nhưng bà đã rất già rồi ạ..."

Bà lão cúi đầu nghiêm mặt nói: "Sao có thể được? Không phải là trước giờ đoàn trưởng Phong không nhìn trúng đồng chí nữ nào à? Không phải là..." Vì mặt mũi của đoàn trưởng Cố nên đành phải làm hình thức như thế chứ?

Bà lão: "..."

Bà lão kinh ngạc đến nói lắp, vội nói: "Không thể nào!"

Bà lão cúi người nhìn mấy đứa nhỏ này, trong lòng càng thêm chán ghét.

Nhưng những người quen thuộc với cô bé thì biết cô nhóc này lại bắt đầu suy nghĩ xấu xa gì đó.

Bà lão lập tức bị chọc tức điên: "Con nhóc này nói bậy cái gì đó? Cút xéo đi!"

"Vì sao lại không thể ạ?" Bảo Hoa lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

"Bà ơi, hôm nay nhà cháu có chuyện vui ạ, cô út của cháu và đoàn trưởng Phong xem mắt ạ."

Bảo Hoa mở to hai mắt xem bà ta, nói một cách ngập ngừng: "Bà ơi, sao bà lại kích động như vậy ạ? Không lẽ bà cũng thích chú Phong?"

Chu Vệ Tinh bị bà ta đẩy ngã, mông chạm xuống mặt đất nhưng cậu bé vẫn còn ngơ ngác.

Bà lão vô tình xem nhẹ cảnh tượng đoàn trưởng Phong xách theo bao lớn bao nhỏ tới đây.

Cậu bé đột nhiên lấy lại tinh thần, tức giận đến đỏ mắt, nhảy bắn lên nhào về phía bà ta.

"Bà bảo ai cút vậy hả?" Chu Vệ Tinh chạy lại, hầm hừ tức giận: "Đây là cửa nhà của chú Cố, chính bà mới là người chạy tới đây, bà phải cút mới đúng!"

Bà ta hừ một tiếng rồi đẩy Chu Vệ Tinh một chút: "Con nít con nôi đừng nói bậy bạ, cẩn thận kẻo mọc trĩ đấy."

Cô quan sát bà lão, cô không biết bà ta là ai.

Bà lão thật sự bị cô bé dọa sợ, cuối cùng bà ta không làm thêm gì chỉ hừ một tiếng: "Chỉ là xem mắt mà thôi, có thành đôi hay không còn chưa biết đâu! Đoàn trưởng Phong sao lại coi trọng một đứa ốm yếu bệnh tật chứ? Quyên Quyên nhà chúng ta thân thể khỏe mạnh không cần uống thuốc thường xuyên, lại còn là giáo viên trong trường..."

Cố Di Gia bình tĩnh nói: "Xin lỗi bà có chuyện gì không? Bắt nạt con nít cũng không phải chuyện mà một người già nên làm."

"Bà lão, sao bà có thể bắt nạt người khác như vậy?" Bảo Hoa nhảy ra, chống nạnh, miệng nhỏ liên tục nói: "Bà làm như vậy là không đúng, bà đang cậy già lên mặt! Bà còn làm như thế cháu sẽ đến báo cáo với Hội Liên hiệp phụ nữ!"

Cố Di Gia quay đầu, cô không ngạc nhiên khi nhìn thấy đoàn trưởng Phong đang đứng sau lưng mình.

Chu Vệ Cương nhanh tay giữ chặt em trai, nếu để cho em mình nhào qua đẩy ngã bà lão này thì không biết bà ta còn sẽ làm ra trò gì nữa.

Cố Di Gia liếc mắt cười nói: "Đoàn trưởng Phong thật là ghê gớm."

Không ít người rất muốn can thiệp vào chuyện kết hôn của anh, muốn có quan hệ gần gũi với anh nhưng lại rất sợ anh, nghe nói anh chỉ cần đứng ở đâu thì dù đứa nhỏ có nghịch ngợm đến đâu cũng không dám khóc quấy, bà lão phiền phức nhìn thấy anh cũng chỉ có thể ỉu xìu ngậm miệng rời đi.

Cô cũng đã nghe qua uy danh của đoàn trưởng Phong ở khu nhà tập thể.

Mẹ của cô bé làm việc ở Hội Liên hiệp phụ nữ, thường ngày Bảo Hoa cũng hay nghe mấy chuyện này nên giờ mới càng thêm dễ dàng đe dọa người khác.

Câu này quá sắc bén, bà lão định trừng mắt thì thấy người đàn ông xuất hiện phía sau Cố Di Gia.

Lúc người đó nhìn qua bằng ánh mắt lạnh nhạt, bà ta giống như bị nghẹn họng nhưng vẫn miệng cọp gan thỏ ráng nói: "Hừ, tôi không thèm chấp với mấy người."

Sau đó bà ta ỉu xìu bỏ chạy."

Cố Di Gia nghe thấy tiếng nên đi tới xem xét, vừa lúc nghe được câu này.

Đến khi cô bắt đầu điều trị thân thể, trong nhà sáng chiều đều phải nấu thuốc, vị thuốc Đông y không thể che giấu được, ai đi ngang qua đều có thể ngửi thấy.

Ngày cả nhà đến bộ đội, nửa đường cô đã không thể chịu nổi nên bị anh trai ôm về nhà, sau đó còn nằm trên giường mấy ngày, sắc mặt tái nhợt, chỉ cần người có mắt nhìn thấy được đều hiểu rõ thân thể của cô không tốt.

Mặc dù cô bị bà lão này nói là đứa ốm yếu bệnh tật nhưng cô thật sự cũng không cảm thấy bất ngờ gì, khu nhà tập thể không lớn, nhà ai có chuyện gì mọi người cũng đều có thể biết được.

Bây giờ cô đang tìm cho mình một Đại Vương trấn núi à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận