Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 151: Phát Sốt 1

Đây là lần đầu tiên Bảo Sơn và Bảo Hoa ngồi tàu hỏa nên cái gì cũng thấy mới lạ. Có điều hai đứa nhỏ rất ngoan, không chạy loạn khắp nơi mà ngoan ngoãn ngồi trong khoang của mình.

Cả khoang tàu này chỉ có mình gia đình bọn họ, không cần phải ở chung với người lạ, cho nên cũng thoải mái hơn nhiều.

Trần Ngải Phương lấy một vài món đồ trong hành lý ra, để lên mặt bàn để tiện cho mọi người sử dụng.

Cô ấy lấy một bình nước ấm rồi kín đáo đưa cho Cố Minh Thành: "Lão Cố, anh đi xem thử trên tàu có nước sôi không thì lấy một bình về."

Cố Minh Thành nói: "Có đấy, để anh đi lấy."

Anh ấy cầm bình nước ấm rời đi, Trần Ngải Phương tiếp tục sắp xếp đồ đạc, rồi nói với Cố Di Gia đang ngồi đối diện: "Gia Gia có đói bụng không em, có muốn ăn cái gì không?"

Cố Di Gia cười nói: "Em vừa ăn sáng lúc nãy rồi chị dâu, em không đói."

Hai đứa nhỏ tò mò ghé sát vào cửa sổ tàu hỏa, nhìn bên ngoài không chớp mắt, kêu lên: "Mẹ, tàu hỏa sắp đi rồi."

Trần Ngải Phương nói: "Chúng tôi cũng là lần đầu đi tàu hỏa, không biết rõ lắm, cậu có thể hỏi nhân viên phục vụ thử xem."

Cậu thanh niên nhìn Cố Minh Thành một chút rồi lại quay qua nhìn Cố Di Gia, bởi vì không biết rõ quan hệ của bọn họ, cậu ấy cũng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn nói cảm ơn rồi kéo hành lý rời đi.

Trần Ngải Phương thấy vậy thì hơi nhướng mày, cô ấy cảm thấy cũng không có gì quá kỳ lạ.

Cố Minh Thành nhìn chàng trai trẻ đừng gần đó, sau khi biết được cậu ấy đang hỏi đường thì anh ấy xem vé tàu hỏa của đối phương rồi chỉ đường.

Cố Di Gia nhàm chán ngồi một chỗ, tay chống má, cười híp mắt nhìn hai đứa nhỏ. Lúc này có người đi qua khoang của bọn họ tiện thể hỏi đường. Cố Di Gia quay đầu qua nhìn, nhận ra đó là một cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, trên mặt đeo mắt kính, khá văn nhã, có thể là lần đầu đi xa, cậu ấy cũng không hiểu rõ về tàu hỏa cho lắm.

Cố Minh Thành đặt bình nước ấm lên trên bàn rồi lấy một cái ấm quân dụng rót nước vào.

"Mẹ biết rồi, hai đứa ngồi xuống, coi chừng ngã." Trần Ngải Phương nói mà không ngẩng đầu lên.

Cố Minh Thành nhìn chằm chằm bóng dáng đối phương như đang ngẫm nghĩ gì đó.

Khi Cố Di Gia quay đầu nhìn qua, cậu thanh niên kinh ngạc vì sắc đẹp của cô nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, gương mặt trắng nõn của cậu ấy trong chớp mắt đỏ bừng cả lên, hơi cà lăm nói: "Xin, xin hỏi..."

Bảo Sơn là một đứa nhỏ chững chạc, mặc dù cậu bé đang rất hưng phấn nhưng đồng thời cũng biết quan tâm em gái, thấy cô bé không ngừng trèo lên trên thì kéo cô bé xuống.

Lúc bọn họ lên tàu cũng không biết phải đi hướng nào, chỉ đi theo lão Cố và Thái Hòa Bình, cũng không cần tự mình tìm toa tàu. Bọn họ đang nói chuyện thì Cố Minh Thành cầm bình nước ấm quay về.

Trần Ngải Phương hiểu ngay: "Gia Gia nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, không có gì kỳ lạ cả."

Cô ấy biết dung mạo của Gia Gia rất xinh đẹp, rất nhiều thanh niên chưa trải đời nhiều chỉ vừa gặp cô là sẽ đỏ bừng cả mặt, chỉ cần người đó không có ác ý thì cô ấy cũng không quá để ý tới chuyện này.

Nói tới đây cô ấy không khỏi nghĩ tới một vấn đề, nghe nói trong quân đội chẳng có cái gì nhiều, chỉ có đàn ông độc thân là nhiều nhất. Nếu Gia Gia vào quân đội thì chẳng biết sẽ khiến bao nhiêu người chú ý. Còn có cả Đoàn trưởng Phong nữa...

"Anh tính làm gì đó?" Trần Ngải Phương dùng cùi chỏ đụng đụng chồng mình, dò hỏi anh ấy.

Cố Minh Thành rót ít nước để hòa với nước ấm bên trong, sau khi xác định nhiệt độ nước thích hợp thì mới đưa cho em gái. Anh ấy nhỏ giọng nói với vợ mình đang bận rộn chỉnh sửa hành lý: "Ánh mắt của thanh niên vừa rồi nhìn Gia Gia..."

"Em ấy còn nhỏ tuổi." Cố Minh Thành khó chịu nói.

Hơi thở Cố Minh Thành chậm lại, anh ấy nhanh chóng xin tha thứ: "Vợ ơi, chuyện của chúng ta không giống như thế! Với lại khi đó anh vừa gặp đã yêu em ngay, chỉ hận không thể nhanh chóng đưa em về nhà."

Trần Ngải Phương dừng việc của mình lại, nhìn Cố Minh Thành chằm chằm rồi nhắc nhở: "Lúc em gả cho anh chỉ mới mười tám tuổi, còn nhỏ hơn cả Gia Gia bây giờ nữa."

Đối với anh ấy, tất cả những tên đàn ông đang ngấp nghé em gái anh ấy đều là những con sói già đang vẫy đuôi, không thể tin tưởng được.

Trần Ngải Phương nghe chồng nói thế chỉ thấy buồn cười, cái gì mà vừa gặp đã yêu chứ, cô ấy không tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận