Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 916: Tóm Gọn Đám Buôn Người 2

Tiền Quyên Quyên cười với cô: "Buổi chiều bọn tớ cũng không có việc gì, chỉ là giặt cái chiếu thôi mà, cũng không có gì, không cần đợi đoàn trưởng Phong về làm đâu."

Thật ra trong lòng cô ấy cảm thấy Gia Gia không nên làm những việc nặng nhọc như này, cô ấy thuận tay làm là được, không cần đó chi.

Không chỉ mình Tiền Quyên Quyên nghĩ thế mà cả Phương Mỹ Hà cũng nghĩ như thế: "Quyên Quyên nói đúng đấy."

Từ sau khi ba anh em nhà họ Dương tới đây, mấy người chị em có quan hệ tốt với Cố Di Gia: Tiền Quyên Quyên, Phương Mỹ Hà, Trang Nghi Giai, Mạnh Xuân Yến thỉnh thoảng sẽ qua nhà thăm hỏi.

Không phải là vì chuyện gì, mà bọn họ sợ một mình Cố Di Gia chăm ba đứa nhỏ quá cực khổ.

Bọn họ có chung suy nghĩ, Cố Di Gia không nên làm gì cả, áo đến giơ tay cơm tới há miệng, làm cô tiên nhỏ là được.

Sở dĩ bọn họ có suy nghĩ như thế là vì biết sức khỏe Cố Di Gia không tốt, sợ cô mệt rồi sinh bệnh.

Mỗi khi nhìn gương mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, trong lòng bọn họ lại không nhịn được mà có cảm giác muốn che chở, muốn để cô không phải làm gì cả, bọn họ tình nguyện giúp cô ấy làm mọi thứ.

Tiền Quyên Quyên và Phương Mỹ Hà đều có mẹ chồng giúp đỡ chăm con, tới khi con nhỏ được năm tháng bọn họ sẽ quay lại đi làm.

Nhưng lúc cô ấy làm ở Hội Liên hiệp phụ nữ rất tốt, Tống Nguyệt Mai còn nói đợi đứa nhỏ lớn hơn một chút thì muốn cô ấy quay lại làm.

Tiền Quyên Quyên và Phương Mỹ Hà liếc mắt nhìn nhau rồi cười cười.

Trần Ngải Phương cũng giống như thế, vì con của cô ấy còn nhỏ nên bây giờ vẫn chưa thể quay lại đi làm được.

Cô thật sự không yếu ớt tới thế đâu.

Dương Duệ nói: "Cơm chiên dương châu ạ."

Cố Di Gia hơi bất đắc dĩ nói: "Giặt cái chiếu thôi mà, không mệt."

Sau khi Cố Di Gia tiễn bọn họ về, cô nhìn trời không còn sớm nữa thì chuẩn bị nấu cơm tối.

Không chỉ đoàn trưởng Phong, anh trai, chị dâu và Bảo Sơn, Bảo Hoa bảo vệ quá mức mà ngay cả những người bạn này cũng bảo vệ cô rất kỹ, khiến cô cảm thấy rất kỳ quái.

Cô cũng cảm thấy thật kỳ lạ, chẳng lẽ bộ dáng cô trông rất giống như cần người bảo vệ lắm hả?

Nhưng vì con còn nhỏ, vẫn cần nuôi bằng sữa mẹ nên hai người bọn họ đều cố gắng làm xong mọi việc trước buổi trưa, buổi chiều không còn việc gì có thể về nhà chăm con.

Dương Đồng mút ngón tay nhỏ của mình, ậm ờ không rõ nói: "Cơm, cơm ăn ngon!"

Sau khi giặt chiếu xong, hai người bọn họ lại ngồi thêm một lúc, mãi tới khi sắc trời không còn sớm nữa mới ôm con tản bộ về nhà.

Cố Di Gia kéo ngón tay Dương Đồng đang ngậm trong miệng ra, để cậu bé không mút tay nữa, buồn bực nhìn bọn nhỏ: "Mấy đứa hình như đã ăn mấy bữa cơm chiên dương châu rồi, không ngán sao?"

Cô hỏi ba đứa nhỏ: "Tối nay ba đứa muốn ăn gì?"

Dương Nhụy cũng nghe theo anh trai, cũng nói: "Cơm chiên dương châu ạ."

Dương Nhụy ra sức gật đầu: "Cơm trắng và mì nhà dì Cố ăn ngon lắm!"

Cô là người kén chọn, cho dù đồ ăn có ngon đi nữa cũng sẽ không ăn liên tục nhiều ngày.

Như vậy chỉ có thể là người chăm đứa nhỏ không nỡ ăn ngon, bản thân ăn cái gì thì cho ba đứa nhỏ ăn cái đó, hoặc là đã cắt xén khẩu phần lương thực của bọn nhỏ. Những năm này không phải ai cũng chịu bỏ tiền mua lương thực ngon để ăn, phần lớn mọi người chỉ ăn lương thực thô.

Đương nhiên, những năm này mì và cơm trắng đều rất quý giá, đúng là ăn hàng ngày đều không thấy ngán.

"Được, vậy chúng ta ăn cơm chiên dương châu đi!" Cố Di Gia thỏa mãn yêu cầu của bọn nhỏ: "Dì đi cắt miếng thịt khô để làm cơm chiên dương châu."

Trong suy nghĩ của cô, cho dù đồ ăn có ngon cách mấy đi nữa thì không thể ăn mỗi ngày được đâu?

Sau khi nói xong cô bé lại thấy hơi xấu hổ, không biết dì Cố có cảm thấy cô bé tham ăn quá hay không.

Cố Di Gia nghe thế thì nhíu mày.

Dương Duệ cùng đi theo cô vào trong bếp.

Có điều Cố Di Gia có thể kiếm tiền, đối với cô mà nói, mỗi ngày ăn cơm trắng cũng không phải vấn đề gì, nhưng mà thịt không thể nào ăn liên tiếp mấy ngày. Ở thời đại này, ngày nào cũng có thể tự do ăn thịt mới xem như là ngày tốt.

Cố Di Gia ăn ngon, cũng sẵn lòng ăn ngon là bởi vì tiền lương của đoàn trưởng Phong cao, đồng thời bản thân cô cũng có thể kiếm tiền.

Như thế không có nghĩa là những người khác trong khu nhà tập thể cũng sẽ ăn như thế.

Trong lòng ba đứa nhỏ này, có thể ăn cơm trắng, ăn mì hàng ngày đã là chuyện vô cùng hạnh phúc rồi.

Dương Duệ nói: "Cơm chiên dương châu ăn ngon." Cậu bé chần chừ một lúc rồi nói: "Trước kia cha thường xuyên không có nhà, bọn con ăn cơm ở nhà thím sát vách, đều là ăn ngũ cốc và bánh ngô..."

Tiền lương và trợ cấp của đoàn trưởng Dương dư dả để nuôi ba đứa nhỏ, không thể nào không đủ khả năng cho con ăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận