Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 707: Con Gái Có Thể Ưu Tú Hơn Con Trai! 8

Sau khi Đại Hoa ăn no, cô bé đẩy mẹ đi ra ngoài: "Mẹ, hôm nay thời tiết khá tốt, sao mẹ không đi tìm thím Trần này nọ tâm sự, trò chuyện? Sao lại ở nhà một mình vậy ạ?"

Chu Hồng Anh nói: "Trong nhà còn nhiều việc như vậy..."

"Không sao ạ, con về rồi mà, cứ để con làm."

Chu Hồng Anh chần chừ do dự bị con gái đẩy ra ngoài, khóe mắt thoáng thấy cái chậu bị đạp đổ ở chỗ giếng trời, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị đứa con gái cao bằng cô ấy đẩy ra ngoài cửa.

Chu Hồng Anh vừa rời khỏi, Đại Hoa đã xắn tay áo bận lu bù lên.

Trong chốc lát, trong nhà họ Mã vang lên tiếng lách ca lách cách, sau khi hàng xóm nghe thấy, còn tưởng rằng lại là Mã Xuân Hoa đang làm ầm ĩ cái gì, nhưng không nghe thấy cô ta to mồm, lại thấy hơi nghi ngờ.

Mãi tới khi Đại Hoa xách một bịch rác lớn ra ngoài, hàng xóm mới biết được là Đại Hoa đã quay về.

"Ấy chà, Đại Hoa cháu đã về rồi hả! Ơ, cháu đang làm gì vậy?"

Đại Hoa chỉ cười cười: "Mấy chuyện này có là gì đâu, hồi trước chúng cháu ở dưới quê, bọn họ cũng y như này. Lúc mợ hai cháu sinh Tiểu Tráng, cũng là mẹ cháu hầu hạ ở cữ, sau đó còn ôm Tiểu Tráng đến để mẹ cháu chăm nữa..."

"Chú hai và mợ hai cháu đều nói rằng, chị dâu cả như mẹ, vậy nên mẹ cháu phải phục vụ bọn họ. Bà nội cháu cũng nói, mẹ cháu lớn tuổi rồi, nên chăm sóc các em nhiều hơn một chút..."

Mọi người đều là hàng xóm, nếu ngày thường không có việc gì, thường đều sẽ không đóng cửa lớn, cho nên chuyện gì của các nhà đều biết rất rõ.

Ở đâu ra đạo lý chị dâu chăm con giúp? Chăm một đứa bé mới ra đời khó khăn biết bao, chuyện cả một đêm không ngủ nổi một giấc ngon, chỉ cần là người từng làm mẹ đều biết.

Hàng xóm nghe vậy không nhịn được khen cô bé siêng năng giỏi giang, lại kể chuyện cô út và bà nội cho cô bé: "Từ lúc bọn họ đi vào khu nhà tập thể, mẹ cháu cũng sống không tốt lắm, mỗi ngày sau khi tan làm, đều làm làm việc này việc kia, hầu hạ bọn họ..."

Dù sao người mất mặt cũng không phải là cô bé.

Vẻ ngoài của Đại Hoa giống Chu Hồng Anh, ngũ quan rất xinh xắn, nhưng không yếu đuối chất phác như Chu Hồng Anh, lông mày cô bé rất đen và rậm, thoạt nhìn là một cô gái lanh lợi tháo vát, khí thế rất mạnh mẽ.

Đại Hoa nói mãi cũng thành quen nói: "Thật ra chúng cháu đã quen rồi, lúc mẹ cháu còn ở dưới quê, chính là hầu hạ cả gia đình, bà nội cháu, chú hai, thím hai và cô út cháu, con của chú hai cháu, đều do mẹ cháu phục vụ. Hồi trước khi mẹ cháu muốn theo quân, không biết mấy người bà nội đau lòng, luyến tiếc bao nhiêu đâu."

Nói xong, không nhịn được lắc đầu.

Đại Hoa nhướng mày, cười khanh khách nói: "Vừa nãy cháu đang dọn dẹp trong nhà, dọn được không ít rác, muốn mang đi vứt ạ."

Hàng xóm trợn mắt há hốc mồm: "Mẹ Tiểu Tráng đâu? Sao cô ta không tự chăm con?"

Nói xong những chuyện này, Đại Hoa đi vứt rác.

Nơi đây không ít người đều biết Mã Xuân Hoa ở nhà anh trai chị dâu không làm việc gì cả, tham ăn biếng làm, không phải là một cô gái cần cù siêng năng.

Hàng xóm cũng gấp không chờ nổi đi kể chuyện bác gái Mã và Mã Xuân Hoa quá quắt cho người quen của mình.

Đại Hoa không có chút ý nghĩ việc xấu trong nhà không kể ra bên ngoài nào, có thể nói cái gì thì nói cái đó, dáng vẻ nói thật hết với thím hàng xóm.

Hàng xóm được mở rộng tầm mắt, lại biết thêm về sự quá đáng của Mã Xuân Hoa và bác gái Mã.

Khắp cả khu nhà tập thể, nơi cô bé thích ở nhất là chỗ của Cố Di Gia, cũng không phải bởi chiếc sân này có rất nhiều hoa đua nhau khoe sắc, cũng không vì nơi đây ít người yên tĩnh, mà là bởi nơi này có Cố Di Gia.

Cố Di Gia nhận lấy xem thử, là một ít sách phổ cập tri thức khoa học, cười nói: "Cháu yên tâm, Bảo Sơn thích lắm, đợi nó xem xong, cô sẽ trả lại cho cháu."

Con gái có thể càng ưu tú hơn con trai!

Cố Di Gia và Tiền Quyên Quyên đang ngồi dưới bóng cây trong sân ăn bánh gạo, thấy Đại Hoa tới, cô nở nụ cười kêu Đại Hoa sang ăn bánh gạo, cũng rót cho cô bé một cốc trà.

Đại Hoa mím môi cười, uống trà, ngửi hương thơm của trà, hiếm khi thả lỏng tinh thần.

Đại Hoa lại về nhà cầm theo mấy cuốn sách, đi tìm Cố Di Gia.

Ở trong lòng cô bé, Cố Di Gia là tấm gương của cô bé, là mục tiêu phấn đấu của cô bé, là kiểu người mà cô bé muốn trở thành.

Cô bé muốn trở thành người ưu tú như Cố Di Gia vậy, tương lai cô bé muốn thi đậu đại học, làm chủ cuộc đời của chính mình, để mẹ cô bé tự hào về cô bé, để người ta biết, dù cha cô bé không có con trai, cũng không có ai có thể cười nhạo ông ấy.

Không có con trai thì sao chứ?

Đại Hoa có hơi ngại ngùng chào hỏi: "Cô Tiền, dì Gia Gia." Cô bé đưa cuốn sách trong tay cho Cố Di Gia: "Dì Gia Gia, đây là sách giáo viên cháu đưa, không biết Bảo Sơn có thích không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận