Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 738: Rất Ghét Cố Di Gia 7

Bảo Sơn đã học hết sách trung học cơ sở rồi, sách trung học phổ thông cũng gần như thế, năng lực học tập vô cùng khủng bố.

Bảo Sơn là đứa trẻ không muốn rời xa gia đình, cực kỳ yêu thương người nhà nên không muốn cách nhà quá xa.

Vậy nên dù đã học xong chương trình học của trung học cơ sở, có khả năng nhảy lớp nhưng cậu bé vẫn ở đây. Dù sao thì ở nhà vẫn có cô út dạy thằng bé nên học đến lớp nào cũng được.

Đại Hoa rời đi trong sự tổn thương sâu sắc.

Cô bé biết Bảo Sơn thông minh, từ lúc thấy Cố Di Gia hướng dẫn Bảo Sơn làm bài tập là cô bé biết rồi.

Nhưng cô bé không ngờ rằng Bảo Sơn lại thông minh đến độ có thể nhanh chóng học xong chương trình của trung học cơ sở, khiến người đứng đầu lớp như cô bé cảm thấy bản thân khá ngốc.

Nhưng chỉ trong chốc lát, Đại Hoa đã vực lại tinh thần.

Tuy cô bé không thông minh như Bảo Sơn nhưng cô bé sẽ cố gắng gấp đôi, lấy cần cù bù thông minh.

Vậy nên cây trà thảo mộc dưới chân núi cứ bị người người kéo đến nhổ hết.

Khi trời nóng lên, Cố Di Gia đã tự làm cho mình một chiếc váy mát mẻ, tiện thể làm luôn cho đoàn trưởng Phong hai bộ quần áo cộc mặc ở nhà để dễ dàng giặt giũ.

Cho đến khi doanh trưởng Ôn đi làm nhiệm vụ quay về. Mọi người trong khu nhà tập thể không khỏi nghĩ đến chuyện trước đây anh ấy bị Mã Xuân Hoa "hù dọa" đã ngay lập tức nhận nhiệm vụ rồi bỏ chạy luôn, mấy chị dâu không nhịn được lại lấy chuyện này ra trêu anh ấy tiếp.

Thỉnh thoảng cường độ huấn luyện của Phong Lẫm rất lớn, lúc về đến nhà quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt lên từ nước vậy. Hơn nữa bộ trang phục tác chiến này, quân phục với mấy bộ khác còn che chắn kín mít nữa chứ, nhìn thôi đã thấy nóng hộ anh rồi.

Sau tết Đoan Ngọ, tiết trời càng ngày càng nóng nực.

"Thật không đấy?" Cố Di Gia liếc mắt nhìn anh: "Thế người cứ tối đến là lại rúc vào người em là ai?"

Không ai có thể cướp ngai vàng hạng nhất của cô bé hết.

"Trời nóng quá, bọn em là đồng chí nữ thì còn có thể mặc váy chứ như mấy anh thì khổ rồi, ngày nào cũng quần dài áo dài." Cố Di Gia cười nói.

Khu nhà tập thể lại tiếp tục quay về sự yên lặng vốn có của nó, ngày qua ngày, không có gì thay đổi.

**

Sáng nào Cố Di Gia cũng chuẩn bị một nồi trà thảo mộc, để đoàn trưởng Phong sau khi đi làm về có thể uống cho đỡ nóng.

Ai bảo cơ thể vợ anh mát lạnh như miếng ngọc cơ chứ, mùa đông rất khó ấm lên nhưng mùa hè lại rất hạnh phúc, cứ như ôm một miếng ngọc đi ngủ vậy, cả cơ thể vô cùng mát mẻ, sảng khoái.

Sau khi đùa xong, mọi người lại bắt đầu phàn nàn thời tiết hôm nay quá nóng. Sáng nào họ cũng phải nấu một nồi trà thảo mộc, nếu không khi về đến nhà, sẽ nóng đến mức cổ họng như muốn bốc khói, không uống một hớp trà thì không ai chịu được hết.

Nhiều năm như vậy trôi qua, nhưng chưa có năm nào anh thấy mát mẻ như năm nay, thật lòng mà nói anh cảm thấy có vợ rất sướng.

Đoàn trưởng Phong bê trà thảo mộc đến, ngồi xuống như lão hòa thượng, dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh tự nhiên nói: "Đàn ông bọn anh không sợ nóng."

Đoàn trưởng Phong cúi đầu thưởng trà, giả điếc.

"Cảm ơn vợ nhé, anh thích lắm."

Đoàn trưởng Phong vui vẻ nhận lấy, khóe miệng cong lên.

"Ôi!"

Tuy sức khỏe của cô yếu hơn người bình thường, một năm bốn mùa cơ thể không bao giờ ấm áp nhưng đó không đồng nghĩa với việc cô không thấy nóng. Mùa đông người đoàn trưởng Phong như cái lò sưởi vậy, lúc đi ngủ ôm vô cùng thoải mái, nhưng đến mùa hè ôm cái lò sưởi sao có thể ngủ ngon được chứ.

Anh thay bộ quần áo mới ra, cảm thấy cực kỳ mát mẻ, tiến đến hôn cô.

Nhưng người khổ lại là Cố Di Gia.

Bộ quần áo này Cố Di Gia làm theo kiểu dáng của đồ ngủ đời sau, quần dạng lửng nên không bị nóng, dùng làm đồ ngủ luôn.

Trời ban ngày khá nóng, đoàn trưởng Phong cầm bộ quần áo này đi giặt để đến gần tối khô là vừa.

Đến tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ bằng nước lạnh, anh mặc bộ quần áo cộc tay vào, sau đó đến phòng làm việc, bế cô vợ đang cúi đầu phác thảo lên.

Cố Di Gia đưa bộ quần áo cộc đã làm xong cho anh: "Sau này ở nhà, anh mặc bộ này đi, đừng mặc kín mít nữa, nóng lắm."

Cố Di Gia bị anh làm cho giật mình, tức giận đến mức ngay lập tức đánh vào ngực anh, ai ngờ tay mình mới bị đau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận