Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 485: Việc Nhà Cũng Không Dễ Dàng 4

"Sao lại thế được? Không phải anh đã đưa tiền cho em rồi sao?" Chính ủy Mã không vui, cảm thấy gia đình mình làm gì đến mức ngay cả dầu cũng mua không nổi sao.

Chu Hồng Anh thẫn thờ nói: "Còn phải gửi tiền về cho mẹ nữa. Tháng trước mẹ có gửi thư đến nói Thiên Vượng nhà thằng hai muốn ăn thịt nên bảo em gửi hết số phiếu thịt và phiếu dầu về đó, còn có em gái cũng muốn may quần áo nên bảo em gửi phiếu vải và tiền về, thằng hai muốn mua..."

Vừa nghe tỉ mỉ từng thứ một như thế thì chính ủy Mã dần lặng im.

Nếu như là ngày trước thì anh ấy nhất định sẽ nói: "Vậy cứ gửi đi."

Nhưng bây giờ anh ấy mới biết thì ra gia đình mình ngay cả phiếu dầu cũng không còn, ngay cả số tiền còn lại cũng phải gửi về...

Không, anh ấy biết chứ.

Nhưng anh ấy nghĩ rằng vợ và con gái ở trong quân đội với mình, có ăn có uống, còn mẹ và em trai ở dưới quê không có gì cả, nên phải gửi ít tiền và phiếu về cho họ...

Bữa cơm này nhà họ Mã ăn không được ngon lắm.

Vẫn là Tam Hoa nói: "Cha ơi, cha không rửa chén sao? Ở nhà chú Phong và chú Cố đều là người rửa chén hết đấy."

Chính ủy Mã chỉ đành lặng lẽ đứng dậy dọn dẹp chén đũa, mang ra sân rửa.

"Con cố nhịn chút đi, nếu như không ăn thì tháng này nhà chúng ta sẽ không còn dầu để ăn nữa đâu." Chu Hồng Anh an ủi.

Chu Hồng Anh nhìn anh ấy, cắn chặt môi rồi cũng đặt chén xuống, để anh ấy rửa.

Chu Hồng Anh chia rau và nước canh ra nói: "Như vậy mới không hư, ngày mai rau cũng có thể ăn lại, nước canh cũng có thể chan cơm. May là trời đã bắt đầu trở lạnh, nếu không thì sẽ không để được mất."

Vốn dĩ chính ủy Mã chỉ cần làm một bữa cho có là được rồi, nhưng sau khi tan học thì con bé Bảo Hoa lại theo con gái anh ấy về nhà.

Cho đến cuối cùng họ cũng không ăn hết đĩa rau có rất nhiều dầu và muối kia, thật sự nó quá mặn, mặn đến mức có thể biến nó thành dưa muối luôn rồi.

Sau khi rửa xong thì anh ấy nhìn lên hai món rau và canh vừa vàng vừa đen trên bàn ăn, nét mặt trông rất phức tạp.

Vẻ mặt Tam Hoa trông rất đau khổ: "Mẹ ơi, nó đắng quá, con không muốn ăn nữa."

Nhưng trong đó còn có dầu nữa.

Chính ủy Mã: "..." Cô con gái này thật là.

Chính ủy Mã nhếch miệng lên cười, cháu cũng biết mình đến làm phiền đấy à?

Chính ủy Mã ngồi đó hút thuốc, không nói tiếng nào.

Mặc dù cô bé đang híp mắt cười, được thừa hưởng gương mặt từ hai vợ chồng Cố Minh Thành nên trông rất xinh xắn đáng yêu, nhưng trong mắt chính ủy Mã thì đây chính là một cô bé gian xảo.

Những ngày sau đó đều do chính ủy Mã nấu cơm.

Bảo Hoa nói: "Tam Hoa nói cha cậu ấy có nấu cơm nên đã mời cháu đến ăn ạ." Cô bé ngẩng đầu nhìn lên chính ủy Mã, còn rất lễ phép nói: "Chú Mã, cháu đến đã làm phiền chú rồi."

Tam Hoa nói: "Nhà bọn tớ rất ít khi ăn thịt, món đó chỉ có tết mới được ăn thôi."

Chính ủy Mã có thể làm thế nào chứ? Chỉ có thể bịt chặt mũi đi nấu cơm thôi.

Tam Hoa rất đồng tình gật đầu: "Đồ chú Cố và chú Phong nấu đúng là ngon hơn cha nấu nhiều."

Con nít rất thích so sánh, cho dù là Tam Hoa thì cũng như thế.

Nếu như chỉ cần làm một hai bữa thôi thì còn được, đằng này ngày nào cũng phải nấu, cứ lặp đi lặp lại mỗi ngày, khô khan vô vị như thế ai chịu cho nổi chứ?

Mặt Tam Hoa đỏ ửng cả lên: "Cha ơi, con đã từng ăn cơm do chú Cố và chú Phong nấu, nhưng Bảo Hoa lại chưa được ăn qua cơm mà cha nấu, con muốn để Bảo Hoa nếm thử món mà cha làm."

"Tại sao vậy?" Bảo Hoa ngạc nhiên nhìn chính ủy Mã, sau đó đồng tình nói: "Chú Mã, tiền lương của chú ít đến thế sao? Ngay cả thịt cũng mua không nổi, đúng là đáng thương..."

Chính ủy Mã: "..."

Cuối cùng chính ủy Mã cũng phát hiện ra rằng việc nhà cũng không phải là một chuyện dễ dàng gì, công việc ban ngày đã mệt đến chết rồi, về đến nhà còn phải nấu ăn, cho dù người có làm bằng sắt thì cũng không chịu được đâu.

Cha của bạn thân mình đều biết nấu đồ ăn ngon, còn mời cô bé ăn nữa, nên cô bé cũng muốn mời bạn thân của mình đến ăn đồ mà cha mình nấu.

"Chú Mã, chú phải cố gắng lên nhé." Bảo Hoa nói: "Không ai vừa sinh ra là biết nấu ăn cả, chỉ cần làm nhiều thì sẽ biết thôi. Đợi khi chú làm ra được món ngon thì nhất định phải gọi cháu đến ăn đấy."

Chính ủy Mã: "..."

Bởi vì câu nói này của Bảo Hoa mà chính ủy Mã chỉ có thể tiếp tục nấu ăn.

Kết quả con bé Bảo Hoa này lại còn xoi mói nữa: "Chú Mã à, nhà mọi người không có thịt để ăn sao?"

Nhưng con bé này vẫn nhất quyết nói tiếp: "Chú Mã à, thức ăn chú nấu cũng khét rồi, vừa đắng vừa khét, lại không ngon nữa, vẫn là cha cháu và dượng út nấu ngon hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận