Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 189: Đoàn Trưởng Phong Tự Dưng Không Tự Tin 3

Cả ngày hôm nay, tất cả mọi người của trung đoàn 3 đều cảm nhận được trạng thái của đoàn trường nhà mình rất tệ, giống như ăn pháo đốt, có thể biến thành rồng lửa bất cứ lúc nào. Đặc biệt ở trên sân huấn luyện, chỉ cần ai sai một lỗi là lập tức bị điểm danh, sau đó phạt tập hít đất. Vậy thì thôi đi, cuối cùng Cố Minh Thành còn tự lên sân khấu, càng đánh càng hung ác. Mãi đến khi đoàn trưởng của trung đoàn 1 đến đây cứu vớt bọn họ ra khỏi biển lửa.

Cố Minh Thành nhìn thấy Phong Lẫm, hai mắt như đang phun lửa, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Đoàn trưởng Phong, lâu rồi chúng ta không vận động tay chân, cậu có muốn làm một trận hay không?"

Hôm qua ở bên ngoài, trong tay còn xách đồ, anh ấy không đánh tên này được nên nghẹn đến bây giờ. Hôm nay lại khác, chắc chắn anh ấy phải đánh thằng nhãi này một trận.

Phong Lẫm không từ chối: "Được."

Anh cũng không phải không biết gì, khi cho Cố Minh Thành biết tấm lòng của mình dành cho em gái của anh ấy, anh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần tiếp nhận nắm đấm của lão Cố. Hôm qua Cố Minh Thành không thể ra tay, chắc đã tích cóp một bụng lửa giận, dù sao cũng phải cho anh ấy xả cơn tức.

Hai đoàn trưởng động tay động chân thu hút không ít người, mọi người đứng xung quanh reo hò cổ vũ bọn họ. Chính ủy Lưu nghe nói Phong Lẫm và đoàn trưởng Cố của trung đoàn 3 đang động tay động chân, biết ngay có lẽ Phong Lẫm đã thẳng thắn với đoàn trưởng Cố, lúc này đang chịu đựng nắm đấm của anh rể.

Nhưng những người khác lại không hiểu được.

"Kỳ lạ, sao đột nhiên hai người kia lại đánh nhau rồi?"

Phong Lẫm: "... Anh cũng đánh tôi mà."

Hai mắt Phong Lẫm tỏa sáng, đến gần anh, giọng điệu có hơi gấp gáp: "Anh, anh đồng ý rồi đúng không..."

Ông ấy sờ sờ đầu tóc dần thưa của mình, hy vọng Phong Lẫm có thể thành công ôm được người đẹp về nhà, nếu không với tính cách của tên nhóc này, sợ rằng cả đời sẽ không kết hôn. Nếu Phong Lẫm không kết hôn, chắc chắn mái tóc này của ông ấy cũng không giữ nổi.

Quả nhiên, nghe thấy Cố Minh Thành nói: "Mai cậu đến nhà chúng tôi ăn cơm."

"Đúng vậy... Kỳ lạ, không lẽ đoàn trưởng Phong thiếu đoàn trưởng Cố gì đó?"

Mặt của Cố Minh Thành không cảm xúc: "Em gái tôi mới mười chín!"

"Lâu rồi không thấy bọn họ ra tay, không ngờ hai người này đánh rất hăng."

"Không phải!" Cố Minh Thành nở nụ cười lạnh lùng, nói: "Nghĩ hay nhỉ? Hiện tại em gái tôi mới bao nhiêu tuổi, cậu bao nhiêu tuổi? Vậy mà cậu cũng xuống tay được! Vợ tôi nói cậu giúp chúng tôi rất nhiều nên mời cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm."

Chính ủy Lưu nghe những người xung quanh bàn tán, đột nhiên có một loại cảm giác về sự ưu việt, mọi người đều say chỉ mình tỉnh.

"Hử, mấy người không chú ý sao? Hình như hôm nay đoàn trưởng Phong hơi thu tay, không thả hết sức lực, giống như để bị đánh vậy."

Tốt xấu gì anh rể tương lai chỉ bị thương da thịt dưới quần áo, còn mặt của anh lại bị đánh tím. Tất nhiên cũng có phần do anh cố ý, dù sao cũng phải để anh rể tương lai xả giận, tô chút màu lên mặt, chắc trong lòng anh ấy cũng sẽ thoải mái hơn, sẽ không ngăn cản mình qua nhà anh ấy.

Bữa tối, Cố Minh Thành tuyên bố trên bàn ăn: "Ngày mai đoàn trưởng Phong sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm." Nói xong, anh ấy còn nhìn chằm chằm em gái mình.

Cuối cùng, hai người kết thúc với kết quả đánh ngang tay. Cố Minh Thành bò dậy từ trên mặt đất, không cẩn thận kéo miệng vết thương trên vai, hít sâu, nói với Phong Lẫm: "Thằng nhóc này, cậu đánh thật hả!"

Cố Di Gia chỉ hơi sửng sốt, sau đó cười gật đầu: "Vâng, đoàn trưởng Phong giúp chúng ta rất nhiều, phải cảm ơn anh ấy, mời anh ấy ăn bữa cơm! Hiện tại sức khỏe của em tốt hơn rồi, mai em sẽ đi mua đồ ăn với chị dâu."

Phong Lẫm: "... Cũng đúng." Sau đó anh lại nói: "Năm nay tôi mới hai bảy tuổi, không già."

Phong Lẫm hơi chần chừ, kém tám tuổi, thật sự rất lớn sao? Anh luôn cảm thấy chính mình không già lắm, còn chưa đến ba mươi tuổi, hơn nữa từ trước đến nay anh vẫn rất tự tin với bản thân, đột nhiên lúc này lại không quá tự tin.

Cô tĩnh dưỡng ở nhà lâu rồi, lâu lắm chưa ra ngoài rèn luyện, chuyện này không tốt. Ngày nào chị dâu cũng đến cung tiêu xã mua đồ ăn, đi qua đi lại, cũng có thể coi như đây là một cơ hội rèn luyện.

Trần Ngải Phương nhìn sắc mặt của chồng mình, biết ngay anh ấy đang nghĩ gì.

Nếu để thằng nhãi Phong Lẫm kia biết, chắc chắn sẽ vui lắm luôn ấy nhỉ? Anh ấy còn tưởng rằng Gia Gia cũng có tình cảm với Phong Lẫm, còn đặc biệt đi mua đồ nấu cơm cho anh ăn. Mặc dù, sắc mặt của em gái rất bình thường, nhìn cũng không giống như có tình cảm với Phong Lẫm.

Cố Minh Thành nghe vậy, trong lòng không quá vui.

Cô ấy lười để ý đến anh ấy, mà quay sang nói với Cố Di Gia: "Được, em cũng nên ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày ở trong nhà, không bệnh cũng buồn ra bệnh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận