Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 223: "Hóa Ra Cậu Thích Đồng Chí Nữ Đó À?" 1

Ông Hồ cũng không kiên trì, sau khi ngồi xuống, ông ấy lấy từ trong ngăn kéo ra một viên kẹo, đặt vào trong tay anh: "Đến đây, tôi mời cậu ăn kẹo."

Phong Lẫm: "..." Anh đã không còn là đứa trẻ bị thương trước kia phải ăn kẹo nữa.

Phong Lẫm cầm viên kẹo kia, trong lòng biết nếu anh không cầm, chỉ sợ ông Hồ sẽ càng cho anh nhiều thêm, thế nên anh đành phải cất đi.

Anh hỏi: "Ông Hồ, đồng chí nữ vừa tới ban nãy, sức khỏe của cô ấy thế nào?"

"Đồng chí nữ?" Ông Hồ nhìn anh: "Hôm nay chỉ có một đồng chí nữ tới tìm tôi khám bệnh, người cậu nói không phải là cô gái nhỏ xinh đẹp kia chứ?"

Với tuổi tác của ông Hồ, thật ra ông ấy đã có thể về hưu.

Chẳng qua vì ông ấy một người không chịu ngồi yên, hơn nữa tình huống quốc gia mấy năm trước phức tạp, ông ấy cũng không muốn đến những nơi phức tạp kia, thế nên lựa chọn chấp nhận lời mời đặc biệt của bệnh viện quân y.

Bởi vì ông ấy lớn tuổi, bình thường nếu không phải ca bệnh đặc biệt gì thì cũng sẽ không làm phiền đến ông ấy. Ông ấy ở trong bệnh viện cũng coi như là nhàn rỗi, hàng ngày không có việc gì thì viết một vài bệnh án của ca bệnh đặc biệt rồi sửa sang lại, hoặc là phiên dịch một ít sách y khoa nước ngoài, cuộc sống trôi qua coi như không tệ.

Phong Lẫm chỉ biết im lặng, mấy ông cụ này sao ai cũng nói chuyện thẳng thừng như thế, thật sự là làm cho người khác không biết phải nói tiếp như thế nào mới phải.

Chưa tính đến mấy đồng chí nữ, đến chuyện kết hôn anh còn chẳng thèm để ý, nghe nói mỗi lần mẹ anh gọi điện thoại cho anh nói đến đề tài này thì cuối cùng cũng sẽ bị anh làm cho tức giận đến mức muốn ném ống nghe.

"Không phải."

Đặc biệt là Phong Lẫm đã trưởng thành nhưng chưa nhìn thấy anh có ý gì khác đối với các đồng chí nữ.

Ông Hồ cười hỏi: "Cô bé là người yêu của cậu?"

Ông Hồ cười đi tới, nói chậm rãi: "Sao thế, thích đồng chí nữ đó nhưng lại không dám nói với người ta?" Nếu không anh cũng sẽ không lén lút tới đây để gặp ông ấy, quan tâm đến sức khỏe của cô.

Hôm nay người duy nhất tới tìm ông ấy khám bệnh, cũng chỉ có một cô gái nhỏ.

"Ông Hồ..." Phong Lẫm đành phải gọi một tiếng.

Nghe được lời này của ông ấy, sắc mặc của Phong Lẫm hơi thay đổi, anh lắc đầu.

Ấn tượng của ông Hồ đối với cô gái đó rất sâu sắc, chủ yếu là cảm thấy tiếc nuối cho cô. Lúc này, thấy Phong Lẫm tự mình tới hỏi, ấn tượng của ông ấy đối với cô gái nhỏ đó càng thêm sâu sắc, nhớ lại dáng vẻ của cô, trong lòng ông ấy đã hiểu rõ.

"Có gì mà ngại ngùng chứ?" Ông Hồ cười ha ha nói, vẻ mặt rất vui sướng: "Năm đó cậu bị thương mấy lần, gãy chân mấy lần, không phải là tôi chữa trị cho cậu à? Lúc đó, cậu còn khóc rất nhiều, cuối cùng là tôi dỗ cậu đó! Trên người của cậu có mấy cọng lông tôi còn không biết sao? Đúng là không ngờ được, hóa ra cậu cũng thích đồng chí nữ, ông nội và cha mẹ cậu đều rất lo lắng, còn nói có thể cả đời này cậu cũng không lấy vợ nữa."

"Hừ, hóa ra không phải là cậu chê bai sức khỏe của đồng chí nữ này không tốt." Ông Hồ cố ý nói.

Ông Hồ quan sát anh, đột nhiên hiểu ra gì đó rồi nói với vẻ kinh ngạc: "Hóa ra cậu thích đồng chí nữ đó à?"

Phong Lẫm nhíu mày: "Ông Hồ, ông hiểu rõ cháu không phải loại người như thế mà."

Trước mặt một bề trên quá hiểu biết mình, rất nhiều chuyện xấu hổ trong quá khứ chắc chắn không che giấu được.

Phong Lẫm nghiêm túc nói: "Sức khỏe của cô ấy không tốt nên lúc này cháu không thể làm phiền cô ấy."

Ông Hồ cười cười: "Yên tâm đi, đến lúc đó cần gì tôi sẽ nói với cậu."

Trái tim của Phong Lẫm bị treo lên, anh vội hỏi: "Ông Hồ, nhờ ông cố gắng hết sức điều trị sức khỏe cho cô ấy, cần loại thuốc nào ông cứ nói với cháu, cháu sẽ tìm cách."

"Cơ thể của cô gái nhỏ đó có thể điều trị được, nhưng cần tốn nhiều thời gian, có một số loại thuốc không dễ tìm." Ông Hồ nói, thấy anh chăm chú lắng nghe thì bật cười: "Cô bé ấy vốn là trẻ sinh non, sau đó lại không được điều trị và bổ sung dinh dưỡng đúng lúc, với lại lúc còn nhỏ chắc là từng bị đối xử khắc nghiệt, thường xuyên đói khát và mệt mỏi cho nên tôi đánh giá muốn điều trị để khỏe mạnh như một người bình thường là rất khó."

Phong Lẫm thẹn thùng gật đầu.

Nếu không được thì anh sẽ nhờ người nhà ở thủ đô hỗ trợ, chắc là có thể đưa một ít đến đây.

Ông Hồ bị phản ứng của anh làm cho phì cười, ông ấy nói: "Được rồi, hiện tại tôi xác định được cậu thật lòng đối với đồng chí nữ kia, nếu đã như thế thì cũng không cần thay đổi nữa."

Người làm nghề y đều có lòng nhân từ, ông ấy cũng hy vọng sức khỏe của cô gái nhỏ có thể được điều trị tốt, chưa nói đến chuyện cô gái này chính là cô gái mà Phong Lẫm thích. Mặc dù hiện tại hai người không có quan hệ gì nhưng lỡ đâu sau này thật sự thành đôi thì sao?

Nếu chuyện này không thành thì anh trai của cô cũng là chiến hữu của Phong Lẫm, xem như anh đang giúp đỡ chiến hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận