Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 511: Chướng Mắt Đoàn Trưởng Phong 2

Đoàn trưởng Phong đứng đắn và nghiêm túc làm gì đã từng thấy qua người thích cái đẹp kiểu như cô ấy, không nói tới việc coi cái đẹp là chính nghĩa, mà mặc kệ đó là nam hay nữ, chỉ cần ngoại hình xinh đẹp là muốn lại gần người ta sờ soạng liền.

Tư tưởng của Phương Mỹ Di là kiểu nếu không thể tùy tiện "sờ" đàn ông được thì "chạm" vào cô gái đẹp.

Cố Di Gia cười nói: "Mỹ Di thích người có ngoại hình đẹp, em trông cũng dễ nhìn cho nên khó tránh khỏi cô ấy muốn thân thiết hơn một chút, chứ không có ý gì khác cả."

Đoàn trưởng Phong hờ hững ừ một tiếng nhưng trong lòng vẫn không quá thoải mái.

Có điều, mặc dù anh cảm thấy không vui, nhưng vợ anh khó khăn lắm mới có bạn bè, anh cũng không thật sự muốn đuổi Phương Mỹ Di đi.

Quả nhiên, hôm sau, Phương Mỹ Di lại tới tìm Cố Di Gia.

"Cậu không về đi làm à?" Cố Di Gia nghi ngờ hỏi lại, cô còn tưởng rằng hôm nay cô ấy phải đi rồi, hôm qua nói tới thăm cô chỉ là nói vui thôi.

Phương Mỹ Di ngồi trước lò sưởi để sưởi ấm, ném vào trong đống lửa một củ khoai lang, nói: "Tớ xin nghỉ hai ngày, sáng mai rồi về cũng được. Hơn nữa hôm nay tuyết lớn, đi xe cũng khó khăn."

Chờ thêm một chút cũng không chờ được, hôm trước mới nghỉ việc, ngày hôm sau đã vội vàng chạy tới bộ đội.

Cố Di Gia là người từng trải, cô khẳng khái gật đầu: "Đúng là vô lý như vậy đấy, chờ sau này cậu gặp được người mình thích là biết ngay."

Cố Di Gia rót cho cô ấy một chén trà để hạ hỏa.

Xem mắt thì có thể, nhưng nếu không hợp mắt thì không thể kết hôn.

Sau khi khoai lang nướng chín, Phương Mỹ Di vui sướng bắt đầu ăn nó.

Phương Mỹ Di tiêu tốn thời gian cả một ngày ở chỗ Cố Di Gia.

Tối qua trời đổ tuyết lớn, buổi sáng hôm nay mới đỡ hơn một chút.

Phương Mỹ Di lập tức cảm thấy không thú vị, nói: "Vậy thì thôi đi."

Cô ấy vừa ăn vừa phàn nàn: "Nghi Giai kết hôn nhanh quá đi, tớ còn tưởng cô ấy sẽ giống cậu và đoàn trưởng Phong, ít gì cũng yêu đương nửa năm, nào ngờ mới quen chưa tới hai tháng đã kết hôn rồi, như thế càng khiến tớ nổi bật lên là một cô gái già không gả được cho ai."

Một trận tuyết lớn như thế này khiến không ít nơi gặp phải bão tuyết, trong lòng Cố Di Gia hơi lo lắng, mỗi khi bên ngoài có bão tuyết thì bộ đội chắc chắn sẽ cử người đi cứu nạn.

Có điều nhìn dáng vẻ ngọt ngào của doanh trưởng Hứa và Trang Nghi Giai, Phương Mỹ Di quả thật có chút hâm mộ, may mà tâm tính cô ấy kiên định, không bởi vì hâm mộ mà đồng ý chuyện đi xem mắt với mẹ cô ấy.

Phương Mỹ Di dông dài nói: "Mặc dù Nghi Giai nghỉ việc nhưng cô ấy vẫn sẽ tiếp tục gửi bản thảo cho nhà xuất bản, văn phong của cô ấy không tệ, thỉnh thoảng cũng có vài bài văn được chọn để xuất bản. Nghi Giai nói, bây giờ cô ấy xem như chuyển một chỗ ở khác, dốc lòng chuyên tâm sáng tác để viết ra tác phẩm xuất sắc hơn..."

Phương Mỹ Di uống cạn ly trà một cái ực, rồi nói tiếp: "Tháng trước, chưa hết tháng cô ấy đã xin nghỉ việc rồi, nói muốn tới bộ đội tìm doanh trưởng Hứa... Mấy người yêu đương đều vô lý như thế sao?"

"Gia Gia, cậu có muốn gửi bản thảo không?" Phương Mỹ Di chuyển chủ đề lên người Cố Di Gia: "Nghe nói cậu vẽ tranh được lắm, hay cậu vẽ truyện tranh ngắn đi? Nhà xuất bản bọn tớ cũng có xuất bản truyện tranh ngắn mà..."

Cô ấy không muốn trở thành người bất chấp lý lẽ như vậy, nghe nổi hết cả da gà.

Cho dù buổi trưa đoàn trưởng Phong quay về, mặt lạnh như băng nhìn cô ấy chằm chằm thì cô ấy cũng dùng gương mặt mo dày cui của mình chống đỡ, còn đi theo Cố Di Gia vào phòng làm việc để nhìn cô may quần áo.

Con người sống cả đời không phải chỉ là muốn sống thoải mái sao, cô không muốn khiến bản thân quá mệt nhọc.

Nhiều tiền như thế gộp lại, Cố Di Gia lập tức trở thành người giàu nho nhỏ.

Sau khi kết hôn, anh trai và chị dâu gom góp sáu trăm đồng cho cô làm đồ cưới, khi tới đây mẹ chồng còn đưa cho cô một nghìn năm trăm đồng tiền sính lễ, đây là tiền của hai bên cho cô chứ không phải của đoàn trưởng Phong. Đoàn trưởng Phong càng thực tế hơn, anh đưa sổ tiết kiệm của mình cho cô, trong sổ là toàn bộ tiền lương và tiền hưởng mấy năm nay của anh.

Chủ yếu là vì cô cũng không thiếu tiền.

Chính vì thế cô cũng không có cảm giác phải gấp gáp kiếm tiền, cuộc sống rất nhàn nhã.

Cố Di Gia bị cô ấy nài nỉ thì đành phải nói: "Bây giờ tớ rất bận, hơn nữa may quần áo như thế này thu nhập cũng đủ tiêu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận