Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 835: Truyền Thống Của Nhà Họ Phong 1

Cố Di Gia cảm thấy cực kỳ hứng thú dắt Phong Lẫm đi khắp khu tứ hợp viện.

Khu tứ hợp viện này có ba lối vào, vì có người chăm chút nên mọi cảnh vật, đồ vật ở đây đều được bảo tồn rất tốt, vẫn giữ được nét đẹp khá cổ kính.

Cố Di Gia xem đi xem lại một lượt, cảm thán: "Ngôi nhà này thật sự rất lớn, có rất nhiều phòng."

Nếu chỉ có hai người họ ở thì quá lớn.

Phong Lẫm nói: "Lúc xưa cha mẹ anh chọn nhà, họ luôn chọn đồ lớn, cái gì lớn thì họ mua cái đó, anh cả anh cũng vậy. Sau này có thêm con, cũng ở được..."

Nói đến đây, anh không khỏi nhìn cô.

Ý định ban đầu của cha mẹ khi mua nhà là mong muốn sống tốt hơn, vì lợi ích của con cháu sau này, nhưng mà sau này có thể họ sẽ không có con.

Phong Lẫm lo lắng cô sẽ thấy không thoải mái.

Phong Lẫm hiểu suy nghĩ của cô, nói: "Lão Cố và chị dâu sẽ không muốn đâu."

Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương thật sự rất tốt với Cố Di Gia, tốt đến mức ngay cả Phong Lẫm cũng phải thừa nhận rằng nếu không có sự quan tâm và yêu thương cẩn thận của họ trong bao năm qua, vợ anh có lẽ đã không thể lớn lên an toàn và thuận lợi như vậy.

Theo anh, những gì thuộc về anh đều thuộc về cô, ngôi nhà tứ hợp viện này cũng thuộc về cô, là nhà của họ, nếu đã có nhà rồi thì không cần mua thêm nhà khác nữa.

Tuy nhiên, anh cũng biết rằng lão Cố chắc chắn sẽ không muốn điều đó, Trần Ngải Phương cũng vậy.

Cố Di Gia gật đầu: "Đúng vậy." Cô nghĩ tới điều gì đó, nắm lấy tay anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Anh Lẫm, anh có thể giúp em tìm xem còn có nhà tứ hợp viện nào khác người ta định bán không?"

Nhưng với người anh rể và chị dâu Cố Minh Thành Trần Ngải Phương này, thì họ lại không hề phàn nàn cũng không bao giờ hối hận.

Cố Di Gia quay đầu lại nói: "Anh Lẫm, sao anh không nói gì?"

Không phải người thân nào cũng có thể chăm sóc người thân ốm yếu lớn lên mà không hề than phiền gì cả.

"Em muốn mua sao?" Phong Lẫm hơi nghi hoặc hỏi.

Thấy trên mặt cô không có biểu hiện gì bất thường, vẫn là dáng vẻ cực kỳ vui, Phong Lẫm mới nói tiếp: "Kỳ thực nếu mua loại nhà tứ hợp viện này cũng không dễ mua, mua được nhà mấy căn cũng khá tốt rồi."

Anh biết cô có tiền, đó là tiền của cô, là của hồi môn của cô, quà sính lễ và số tiền cô kiếm được trong năm nay quả thực đủ để mua một căn nhà tứ hợp viện hơi nhỏ.

Trong lòng Phong Lẫm cũng rất biết ơn hai người này, mặc dù họ có trách nhiệm và dùng tình cảm là anh chị dâu để bảo vệ sự trưởng thành của Cố Di Gia, nhưng anh vẫn cảm kích.

Cố Di Gia gật đầu: "Em cũng muốn mua một cái, để... Cho anh trai và chị dâu."

Nếu không có họ, anh sẽ không gặp được Gia Gia, có lẽ bây giờ anh vẫn ở một mình, nghĩ rằng việc có kết hôn hay không cũng không quan trọng.

Nhất là khi con ốm đau, nằm viện, việc ăn, mặc quần áo lại tốn quá nhiều tiền khiến người ta lo lắng, nhọc lòng.

Cách đối xử và tình yêu thương của họ dành cho Cố Di Gia thật sự khiến cho người ta cảm động.

Phong Lẫm gật đầu nói: "Được rồi, anh sẽ nhờ bạn để ý tới. Nếu ai muốn bán nhà thì nhờ cậu ấy báo tin cho anh, giờ chúng ta mua trước nhé."

Nếu không tận dụng cơ hội tốt để mua nhà tứ hợp viện thì sau này không mua được thì đáng tiếc lắm.

Hai người rời khỏi nhà tứ hợp viện, Phong Lẫm chở cô đi ăn.

Chỉ là dùng tiền của chính mình mua nhà cho anh trai và chị dâu, thực sự không có vấn đề gì, anh chưa bao giờ quan tâm đến tiền bạc, tiêu được thì kiếm lại được.

Cô gập ngón tay lại, nói một hơi rất nhiều, đây là những món đặc biệt ngon kiếp trước cô từng ăn khi đến Bắc Kinh.

Vì vậy, dù Gia Gia muốn trả ơn anh trai và chị dâu như thế nào, thì Phong Lẫm cũng nghĩ rằng đây là điều nên làm.

Cố Di Gia bỗng nhiên vui mừng, giữ mặt anh hôn một cái: "Được, giao cho anh."

Cô bình tĩnh nói: "Khi Mỹ Di viết thư cho em đã nói vậy."

Phong Lẫm không khỏi liếc nhìn cô một cái: "Em biết rất nhiều đó."

Cố Di Gia gãi gãi mặt: "Em biết, cứ coi như em cho họ mượn tiền mua, sau này có tiền họ sẽ trả sau."

"Ăn gì anh?" Cố Di Gia nhiệt tình hỏi.

Phong Lẫm hỏi cô: "Em muốn ăn gì?"

Cố Di Gia nói: "Đột nhiên anh hỏi em như vậy, trong lúc nhất thời em thật sự không nghĩ ra sẽ ăn món gì. Không thì mình cứ đi ăn đặc sản của thủ đô như vịt quay, bánh rán vòng, bánh đường nướng, thịt lợn xé sốt Bắc Kinh, thịt chiên bột..."

Cô nói với Phong Lẫm: "Anh Lẫm, anh xem trước giúp em thử, nếu có thì hãy mua rồi sau này có dịp chuyển quyền sở hữu cho họ." Dù sao, giữ trong tay một nhà trước rồi tính tiếp.

Sau khi hai người xem xong tứ hợp viện thì đã hơn một giờ trưa.

Đoàn trưởng Phong nhà cô có bạn bè khắp bốn phương, có bạn bè ở thủ đô là chuyện bình thường, có người quen giúp đỡ để mắt tới, chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận