Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 218: Đoàn Trưởng Phong Sấm Rền Gió Cuốn 4

Đoàn trưởng Chu áy náy nói: "Đều là tại đứa nhỏ nhà tôi, không ngờ tới nó lại hỏi trước mặt đồng chí Cố..."

Cố Minh Thành vẫn hiểu lý lẽ, nói: "Không trách nó, đứa bé còn nhỏ, hơn nữa lúc ấy em gái tôi cũng đã làm sáng tỏ rồi, là những người đó tự đồn nhảm lung tung."

Con nít tuổi còn nhỏ, hiểu lầm thì nói rõ ràng với nó là được.

Nhưng những người truyền đi tuổi tác cũng không nhỏ.

Cố Di Gia biết được việc này cũng sửng sốt một hồi lâu, không ngờ tới thật sự đúng là có người hiểu lầm, toàn bộ đều bị truyền ra rồi. Chỉ là sau khi nghe nói đoàn trưởng Phong đã đi làm rõ, cô bèn thở phào nhẹ nhõm, không ảnh hưởng đến anh là tốt rồi.

Tuy rằng hiện tại Cố Di Gia ở thời đại này, nhưng dù sao cô cũng không phải là người lớn lên ở thời đại này, cho nên thỉnh thoảng cô cũng sẽ không để ý hoàn cảnh khác biệt của thời đại này, vẫn xem như mình không thẹn với lòng.

Quan trọng hơn là, phần lớn thời gian cô đều ở nhà, anh cả chị dâu bảo vệ cô quá tốt, thế cho nên cô cũng không có cảm nhận rõ ràng gì, không biết ở thời đại này có những lời đồn đại thật sự có thể giết người.

Cho tới bây giờ, nhìn thấy vợ chồng đoàn trưởng Chu đặc biệt mang con nhỏ đến nhà xin lỗi, cuối cùng cô cũng kịp phản ứng. Cố Di Gia bị dọa toát mồ hôi lạnh.

Trần Ngải Phương nói: "Chờ cha con rảnh rỗi, làm lồng gà rồi nói sau."

Tuy rằng lời đồn đã chìm xuống, nhưng Cố Minh Thành vẫn không vui.

"Bọn họ chính là người như vậy." Cố Minh Thành lơ đễnh: "Chính là vì thái độ tốt của lão Chu và chị dâu, cho nên không ít người trong khu nhà tập thể đều thích qua lại với bọn họ, về sau chúng ta cũng có thể thân thiết với nhà họ."

"Được, nuôi đến lễ mừng năm mới thì làm thịt ăn."

Diệp Huệ Cúc rất kiên trì: "Em nhận lấy đi, gà đẻ trứng nhà bọn chị vẫn còn hai con, vẫn đủ ăn." Hai người đẩy tới đẩy lui, cuối cùng để lại gà đẻ trứng, hai vợ chồng đoàn trưởng Chu ra về.

"Đoàn trưởng Phong là một người tốt." Cố Di Gia không chút nghĩ ngợi nói.

Sau khi hai vợ chồng đoàn trưởng Chu nói xin lỗi xong đều không tiện ở lại, sau khi khéo léo từ chối lời mời cơm của Trần Ngải Phương thì mang theo con trai nhỏ rời đi. Trần Ngải Phương muốn mang trả con gà mái đẻ trứng mà bọn họ mang tới.

Anh ấy có một linh cảm, lời đồn lần này mặc dù là giả, nhưng có khả năng không biết lúc nào thì biến thành thật, đến lúc đó Phong Lẫm sẽ thật sự mang em gái của anh ấy đi.

Trần Ngải Phương đành phải dùng dây thừng trói chân con gà này lại, buộc ở dưới tàng nho, nói với Cố Minh Thành: "Đoàn trưởng Chu và chị dâu Diệp cũng khách sáo quá."

"Giữ nó lấy trứng để bồi bổ cơ thể cho Gia Gia." Diệp Huệ Cúc nói: "Lần này Gia Gia phải chịu ấm ức rồi."

"Vậy lúc nghỉ ngơi anh sẽ làm một cái." Cố Minh Thành cười nói: "Sau đó bắt thêm gà về nuôi, bên bộ đội không nghiêm ngặt như vậy, có thể nuôi thêm vài con."

Cố Di Gia không nghĩ nhiều, cười nói: "Vậy ít nhất là anh ấy thật sự để tâm giúp đỡ, không phải sao?"

Bảo Hoa chạy đi xem con gà kia, hỏi: "Mẹ ơi, lúc nào nhà chúng ta có thể nuôi gà ạ?" Trước kia khi bọn họ ở trong thôn, nhà nhà đều có thể nuôi mấy con gà, dùng để lấy trứng, sau khi đến đây thì không được nuôi gà.

Cố Minh Thành bĩu môi: "Được rồi, cậu ấy quả thật là người tốt, anh trai em cũng là người tốt, có phải hay không?"

Cố Minh Thành còn thăm dò hỏi em gái: "Em cảm thấy đoàn trưởng Phong là người thế nào?"

Cố Minh Thành không nói gì nhìn cô: "Sao cậu ấy lại là người tốt? Chẳng lẽ là vì đã giúp chúng ta mấy lần? Đây không phải là việc nên làm sao? Nếu người nhà của cậu ấy đến, anh trai em cũng sẽ không chút do dự giúp cậu ấy đến nhà ga đón người nhà, hỗ trợ chăm sóc người nhà của cậu ấy." Trong bộ đội vẫn rất đoàn kết, nhà ai có việc, những người khác đều sẽ nhao nhao tới cửa hỗ trợ.

"Vậy là anh cả tốt hay là đoàn trưởng Phong tốt?" Cố Minh Thành nhất quyết không tha hỏi.

Xem ra ở trong lòng em gái, người làm anh trai như anh ấy vẫn là tốt nhất, cho dù sau này Phong Lẫm bắt cóc bắp cải trắng nhà anh thì ở trong lòng bắp cải trắng, anh ấy vẫn là tốt nhất.

Cuối cùng Cố Minh Thành cũng vui vẻ.

Cố Di Gia dỗ dành anh trai cô, cảm thấy giống như anh trai cô đang tranh giành tình cảm, cô không khỏi có chút buồn cười, một người là anh trai ruột, một người là người ngoài, không cần nghĩ cũng biết cô sẽ hướng về ai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận