Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 144: Sau Này Chúng Ta Còn Trở Về Đây Không? 1

Đồ trong nhà, cái nào nên bán thì bán, nên mang thì mang, nên gửi thì gửi.

Hành lý đã được sắp xếp xong, Trần Ngải Phương nhìn hành lý đặt trong nhà, cho dù bọn họ đã cố gắng giảm nhưng vẫn phải mang theo rất nhiều đồ. Nhiều hành lý như vậy, chỉ với mấy người bọn họ cũng biết là khó đến mức nào.

"Không sao, có anh cả mà." Cố Di Gia rất tin tưởng vào anh trai của mình: "Sức của anh cả rất lớn, chắc chắn có thể xách lên được."

Bảo Hoa nói theo: "Đúng vậy, đã có cha rồi ạ!"

Bảo Sơn nhíu mày: "Con cũng có thể xách được." Cậu bé mới mười hai tuổi vội vã muốn trưởng thành, vội vàng để người ta biết cậu bé đã là một người lớn, bình thường cậu hay tranh hỗ trợ giúp đỡ, lúc này cũng gấp gáp muốn chứng minh mình có thể xách được.

Trần Ngải Phương kiểm kê lại hành lý, xác nhận không để sót thứ gì, sau đó cô ấy đuổi bọn họ đi rửa mặt để đi ngủ sớm: "Sáng mai chúng ta sẽ lên đường sớm cho nên đêm nay phải ngủ sớm, tránh việc sáng mai ngồi xe mà không có tinh thần."

Bảo Hoa nói: "Mẹ, bọn con có thể ngủ trên xe mà."

Trần Ngải Phương chọc nhẹ vào đầu cô bé: "Khỉ nhỏ nhiều ý kiến!"

Bảo Hoa hóp cái bụng đang căng lại, đảo mắt: "Cha cũng có thể ăn, cha là vua dạ dày đấy!" Cô bé gật đầu khẳng định: "Cho nên mọi người không phải lo, chúng ta có thể mang đi tất."

"Mọi người nói cha là vua dạ dày ạ!" Bảo Sơn mách lẻo.

"Mẹ đừng lo, con có thể ăn hết ạ!" Bảo Hoa nói.

Cố Minh Thành trở về, vừa lúc nghe được những lời này, anh ấy cười nói: "Cả nhà đang nói gì vậy?"

Cho dù Trần Ngải Phương cố từ chối nhưng vẫn bị nhét không ít đồ.

"Vậy phải làm sao bây giờ ạ?" Bảo Hoa há hốc mồm: "Nếu không chúng ta trả lại đi?"

Khi Trần Ngải Phương dẫn hai đứa nhỏ đi rửa mặt, lại có người đến nhà. Đều là hàng xóm đến tặng đồ cho bọn họ.

Bảo Hoa trừng mắt nhìn cậu bé, sau đó cô bé nhanh nhảu nói cho cha mình, cô bé kể rất trôi chảy, cuối cùng hỏi: "Cha, cha có thể ăn hết đúng không ạ?"

Nhìn thấy thức ăn trên bàn, cô ấy bất đắc dĩ nói: "Xem ra hôm nay chúng ta uổng công mua đồ rồi."

Bình thường có xích mích gì hay không, bọn họ đều phải sang, cũng không biết khi nào mới trở về, trong lòng cũng không nỡ, mấy người hàng xóm cầm một ít thức ăn tự làm hoặc thổ sản dễ mang theo đưa cho bọn họ để ăn trên xe.

Trần Ngải Phương và Cố Di Gia bật cười: "Cho dù cha của con là vua dạ dày thì bụng cũng không chứa được nhiều như vậy đâu."

Đây đều là đặc sản, có thể tặng người khác.

Bảo Sơn nhìn bụng nhỏ của cô bé rồi chê cười: "Em đừng mạnh miệng, cẩn thận nứt bụng đó."

Lúc này Bảo Hoa mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Minh Thành ra vẻ phiền muộn: "Không thể, cho dù dạ dày của cha lớn cũng không thể nhét nhiều đồ to như Bảo Hoa vậy được."

Cố Minh Thành cười xoa đầu cô bé: "Không sao, bọn họ tặng thì chúng ta cứ nhận, chờ lên đến tỉnh, có thể tặng một ít đồ cho đồng chí mua vé tàu giúp chúng ta."

Giống như dinh dưỡng trên người cô đều tập trung hết vào đầu tóc đen này.

Cô nhìn bản thân trong gương qua ánh đèn dầu. Sắc mặt trắng bệch quanh năm, càng làm tăng thêm mái tóc đen dày kia.

Cô dùng lược cẩn thận mát xa da đầu và ngọn tóc, sau đó bò lên giường ngủ với mái tóc đen rối tung.

Mặc dù còn sớm, nhưng nông thôn không có nhiều giải trí, bình thường bọn họ cũng lên giường nghỉ ngơi sớm. Nhưng nghĩ đến việc ngày mai phải rời đi vẫn có chút hưng phấn.

Cố Di Gia phản ứng chậm nửa nhịp, giống như cuối cùng linh hồn cũng trở về và tỉnh táo lại, cô chậm rãi đi mở cửa. Lúc mở cửa đã thấy chị dâu ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài.

Sắc trời dần tối lại, cả nhà đi rửa mặt xong thì lên giường nghỉ ngơi.

Cô nhớ kiếp trước từng nghe các chị em oán giận chuyện rụng tóc.

Cũng không biết có phải cuộc sống hiện đại quá nhanh hay không, hoặc quá nhiều chuyện cần suy nghĩ, hay do thức ăn không an toàn, cho dù phụ nữ còn trẻ cũng lo lắng vấn đề rụng tóc. Đặc biệt qua ba mươi tuổi, vấn đề rụng tóc càng nhiều.

Bây giờ đầu tóc của cô dày đậm như vậy, cho dù sau này rụng tóc, chắc cũng sẽ không bị mỏng đi đúng không? Rụng tóc là chuyện mà tất cả mọi người phải trải qua, Cố Di Gia nghĩ đến việc sau ba mươi tuổi, cô cũng bị rụng tóc, cho nên cô càng thêm yêu quý mái tóc đen này của mình.

Cố Di Gia ngồi trước bàn, cầm lược chậm rãi chải tóc, nghe thấy tiếng hét chói tai đầy vui sướng của Bảo Hoa từ phòng ngủ chính, biết cô nhóc vui vì mai được đi ra ngoài, phải tiêu hao chút sức lực mới có thể đi vào giấc ngủ.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Cố Di Gia đã dậy rồi. Tiếng ho đè nén vang lên trong bóng đêm yên tĩnh, nghe rất rõ. Cố Di Gia nằm trên giường, đợi ho xong một lúc, cả người mơ màng hồ đồ, không biết đêm nay là đêm nào.

"Gia Gia, em dậy rồi sao?"

Bên ngoài vang lên tiếng dò hỏi của chị dâu, âm thanh rất khẽ.

Cố Di Gia rất vừa lòng với mái tóc đen dày của mình, có thể do trời sinh, chất tóc rất tốt, đen nhánh mềm mại, thậm chí không cần bảo dưỡng, bình thường chỉ cần cắt tỉa đuôi tóc chẻ ngọn là được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận