Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 556: Thủ Đoạn Thao Túng Tâm Lý 1

Tết Nguyên đán, không có việc gì làm nên mọi người sẽ tụ tập ăn dưa và trò chuyện với nhau, điều này đã trở thành một trong những thú vui giải trí của Cố Di Gia.

Bản chất của con người là hóng chuyện, thực ra ngồi nghe chuyện thiên hạ không chỉ có thể giết thời gian mà còn khiến người ta cảm thấy thư giãn, Cố Di Gia cũng không ngoại lệ.

Ban ngày tụ tập hóng chuyện cùng các chị dâu thì đến buổi tối cô sẽ rất hào hứng kể cho đoàn trưởng Phong nghe.

"Em không ngờ doanh trưởng Chung lại đánh nhau với vợ rồi bị vợ anh ta đánh cho tím đen một bên mắt, nghe nói chuyện này xảy ra vào trước Tết, lúc đó anh có nhìn thấy doanh trưởng Chung không? Một bên mắt của anh ta có bị đen thật không?"

Phong Lẫm nhìn cô gái với vẻ mặt tràn đầy phấn khích rồi bình tĩnh nói: "Anh không để ý."

Cố Di Gia cũng không cảm thấy mất hứng mà nói tiếp drama thứ hai.

"Ngoài ra còn có nhà chính ủy Mã, mấy tháng gần đây đều do chính ủy Mã nấu ăn, nghe các chị dâu nói, trình độ nấu nướng hiện tại của anh ấy đang dần dần được cải thiện, cũng ra ngô ra khoai rồi. Điều hiếm hoi hơn nữa là anh ấy còn sẵn sàng đưa tiền lương cho vợ anh ấy để vợ đi mua đồ ăn nhiều thêm một chút..."

"Có điều trước đây em từng nghe nói chính ủy Mã phải gửi hai phần ba tiền lương mỗi tháng về quê để nuôi mẹ già và các em của mình, mấy thứ như phiếu mua thịt, phiếu vải hay gì đó cũng đều không giữ lại, khiến chị dâu Tú Hồng, Đại Hoa, Nhị Hoa và Tam Hoa, bọn họ đến cả một bộ quần áo tử tế còn không có, ăn uống cũng không đầy đủ..."

Cô nói thật lòng: "Ôi! Vậy thì thật sự quá tốt rồi."

"Em không thích thím Quế Hoa, người khác kết hôn hay không, sinh con hay không thì có liên quan gì đến thím ấy chứ? Thím ấy lo chuyện bao đồng quá thể."

Đoàn trưởng Phong bèn kể cho cô nghe lý do chính ủy Mã bị ép nấu cơm.

Cuối cùng, họ nói đến chuyện của nhà thím Quế Hoa.

"Cái này anh biết." Phong Lẫm hiếm khi có thể tiếp lời và nói: "Năm ngoái sau khi chúng ta kết hôn không lâu, chính ủy Mã đã bắt đầu học nấu ăn ở nhà, việc này hình như còn có liên quan đến Bảo Hoa."

Cố Di Gia thở dài: "Hôm nay nghe nói về chuyện của con gái thím Quế Hoa, em cảm thấy cô gái tên Đỗ Tiểu Liên thật đáng thương."

Nói đến câu cuối, Cố Di Gia nhíu mày, trong lòng không mấy tán thành cách làm của chính ủy Mã, vợ là người sẽ sống với anh ấy cả đời, con gái là con của mình, sao anh ấy lại không quan tâm bọn họ?

Phong Lẫm cúi đầu nhìn cô, thấy cô chỉ phàn nàn chứ không tức giận hay phiền muộn gì, thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Cái gì? Còn có liên quan với Bảo Hoa nhà chúng ta sao?" Cố Di Gia lập tức trở nên phấn khích mà kéo anh hỏi cho bằng được.

Có điều đây là chuyện nhà người ta, cô và chính ủy Mã không quen biết nên cũng khó để nói cái gì.

Tốt cái gì không cần nói rõ thì đoàn trưởng Phong cũng hiểu được ý của cô nên anh thấy hơi buồn cười, anh ôm cô vào trong ngực và nở nụ cười hiếm thấy.

Phong Lẫm nói: "Việc này rất dễ giải quyết, nếu như chú Đỗ muốn đòi công bằng cho cô ấy thì thanh niên tri thức Đường chẳng là gì cả, bên có lỗi vốn là bên nhà trai."

Cố Di Gia rất kinh ngạc, cô không ngờ việc này lại liên quan đến bọn họ, hóa ra là do lúc đó con gái nhỏ Tam Hoa của chính ủy Mã đã ăn một bữa cơm ở nhà cô nên mới dẫn tới kết quả như vậy.

Cố Di Gia nhanh nhạy bắt được trọng tâm: "Cho nên còn phải xem thái độ của Đỗ Tiểu Liên sao?"

Anh cưới cô về, không phải để cô bị khinh bỉ, ngay cả bậc cha chú cũng không thể ỷ vào thân phận của bề trên mà tạo áp lực cho cô.

Cô không biết Đỗ Tiểu Liên là người như thế nào, gặp phải loại chuyện này, dù như thế nào thì cũng đều là người phụ nữ chịu thiệt thòi.

Hôm sau, hai vợ chồng doanh trưởng Hứa tới chúc Tết, Trang Nghi Giai nhân cơ hội này thảo luận nội dung kỳ tiếp theo của truyện tranh ngắn với Cố Di Gia.

Tùy thuộc vào việc nhà họ Đỗ sẽ làm thế nào.

Nghe được lời này, Cố Di Gia chợt thấy yên tâm, cảm thấy chuyện của Đỗ Tiểu Liên nhất định có thể giải quyết ổn thỏa.

Có điều nếu như nói Đường Bính Đông có bối cảnh, thì lúc trước anh ta sẽ không dựa vào mối quan hệ của bố vợ để về thành phố.

Con người là như vậy, khi nghe được loại chuyện bất công này, hơn nữa nó còn xảy ra xung quanh họ, thì họ luôn hy vọng có thể giải quyết hoàn mỹ và khiến tên đàn ông cặn bã đó phải trả giá đắt.

"Đúng thế." Phong Lẫm nhẹ gật đầu, với một cán bộ có cấp bậc như Đỗ Bình Xuyên, muốn gây khó dễ một người bình thường dễ như trở bàn tay, trừ phi Đường Bính Đông kia còn có bối cảnh vững chắc gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận