Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 276: “Mẹ, Con Có Người Yêu Rồi.” 1

Tuy rằng giống như đã được khích lệ, nhưng đoàn trưởng Phong vẫn thấy khó hiểu, không có suy nghĩ đắc ý nào, mà lại hơi phân vân.

Cố Di Gia chỉ là trêu chọc một câu, thấy bộ dạng mất tự nhiên của anh, không nói gì, hỏi mấy đứa trẻ: "Mấy đứa không sao chứ?"

Mấy đứa trẻ đều ngoan ngoãn lắc đầu.

Chỉ có Chu Vệ Tinh oán giận nói: "Bà già đó còn đẩy con, làm con ngã nhào." Thấy cô nhìn qua với vẻ quan tâm, cậu bé lại nói: "Nhưng mà con không sao hết, dì Gia Gia không cần lo lắng!"

Châu Vệ Cương vỗ đầu cậu bé một cái: "Không được vô lễ."

"Nhưng chính bà ta mất lịch sự trước mà." Chu Vệ Tinh không phục phản bác: "Bà ta đẩy em trước."

Chu Vệ Đông đứng về phía em trai, gật đầu theo: "Bà già đó chính là, không tôn trọng gì đó..."

"Không tôn trọng người già!" Bảo Sơn tốt bụng nhắc nhở.

"Vệ Cương, con quen bà ta?" Cố Di Gia tò mò hỏi.

Cố Di Gia bừng tỉnh, lại hỏi: "Vậy có phải bà Tiền có một cô con gái dạy học ở trường các con?"

Sau khi Cố Di Gia xác định bọn nhỏ không sao, lại hỏi: "Các con quen bà lão đó không?"

Dựa theo vai vế, Chu Vệ Cương phải gọi cô ấy là bà Tiền.

Vì vậy, mấy đứa bé trai đều không phải kiểu quỷ nhỏ nghịch ngợm bướng bỉnh, hơn nữa còn rất lễ phép.

Hôm nay là ngày dì Gia và chú Phong xem mắt, mặc dù lúc trước khi nghe Bảo Hoa nói vậy, cậu bé cũng khá ngạc nhiên, không ngờ vậy mà bọn họ thật sự quen nhau rồi, vốn dĩ suy đoán lúc trước của cậu bé không sai.

"Đúng, bà ta đúng là không tôn trọng người già, khi nhìn thấy chúng ta, hỏi này hỏi kia, chú Phong với dì Gia Gia có phải xem mắt hay không, liên quan gì đến bà ta? Bản thân bà ta vô duyên vô cớ tức giận, còn đẩy Vệ Tinh, chuyện này sai mà."

"À..." Chu Vệ Cương do dự nhìn về phía đoàn trưởng Phong.

Nhưng mà, nếu như gặp phải kiểu giống như bà lão hồi nãy, Châu Vệ Đông và Chu Vệ Tinh lại thấy không phục, bà lão đáng ghét như thế, bọn chúng cũng không thèm lễ phép với bà ta.

Mặc dù Diệp Huệ Cúc cảm thấy bản thân không có học thức gì, nhưng rất chú ý việc giáo dục với mấy đứa trẻ.

Chu Vệ Cương gật đầu: "Thật ra cũng không xem là quen biết, hôm qua không phải có người bị heo rừng làm bị thương trên núi sao? Ngươi bị thương nặng nhất, chính là con dâu của bà lão ban nãy, cũng chính là vợ của doanh trưởng Tiền. Lúc đó con và cha đã đi thăm, cha và mẹ con đều gọi cô ấy là thím Tiền..."

Cho nên bà Tiền đột nhiên chạy ra, nói lời như thế, người bình thường hẳn sẽ không vui nhỉ?

Bảo Hoa, Bảo Sơn và Chu Vệ Đông, Chu Vệ Tinh đều lắc đầu, chỉ có trên mặt của Chu Vệ Cương lộ ra vẻ do dự.

Chỉ có Phong Lẫm là bày ra gương mặt ù ù cạc cạc.

Tuổi của cậu bé đã không nhỏ rồi, sao mà không nghe ra ý trong lời nói lúc nãy của bà Tiền.

Quả nhiên chú Phong không trong sạch, anh thật sự có ý với dì Gia Gia.

Mấy đứa trẻ nghe lời, ngoan ngoãn cùng nhau theo cô vào trong.

Cô cũng không nhỏ nhen như thế, tức giận vì lời của một bà lão đột nhiên xuất hiện, đoàn trưởng Phong rõ ràng là thích cô, còn "Quyên Quyên" gì đó cho dù có thích đoàn trưởng Phong thế nào đi nữa, cũng không có hy vọng rồi.

Lúc trước em gái và Phong Lẫm lần lượt đi ra ngoài, cũng không biết có chuyện gì.

Nhưng mà đoàn trưởng Phong là người trận trọng, dè dặt, biết nhìn sắc mặt, thấy dáng vẻ khó xử của Chu Vệ Cương thì anh đã biết câu chuyện trong đó không bình thường.

Vì thế cô nói: "Được rồi, sắp ăn cơm rồi, mấy đứa quay về rửa tay, đợi chút ăn cơm đi."

Bởi vì anh không nghe được lời nói trước đó của bà Tiền, hiển nhiên cũng không biết sao Cố Di Gia đột nhiên hỏi bà Tiền có phải có một cô con gái dạy học trong trường.

Đoàn trưởng Chu ở trong nhà nhìn thấy dáng vẻ nghe lời của mấy con khỉ nghịch ngợm nhà mình, tầm mắt lại được mở mang thêm lần nữa, nói với Cố Minh Thành: "Em gái cậu thật lợi hại, mấy con khỉ nghịch ngợm nhà tôi bình thường sẽ không ngoan ngoãn nghe lời ai như thế đâu, cứ phải cãi lại mấy câu, có khi mẹ bọn nó phải lấy cây đánh bọn nó, mới có thể làm cho bọn họ không nghịch ngợm như vậy."

Cố Minh Thành cười nói: "Có thể là bởi vì lúc nãy Gia Gia vừa mới phụ đạo bọn nó, lúc này chỉ là nghe lời giáo viên thôi."

Dứt lời, anh ấy nhìn về phía Phong Lẫm, trong mắt lộ ra ý hỏi thăm.

Không đợi đoàn trưởng Phong hiểu rõ, Cố Di Gia đã cười híp mắt nói: "Thôi đi, không biết cũng không sao."

Phong Lẫm lắc đầu với anh ấy, tỏ vẻ không có chuyện gì, kêu anh ấy không cần để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận