Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 126: Chuẩn Bị Theo Quân 3

Năm đó lúc ở riêng, bà ta cũng đã hoàn toàn đắc tội Cố Minh Thành, sau này dù bà ta có lấy lòng anh ấy như thế nào thì cũng không thể làm ấm áp trái tim của anh ấy được nữa. Mặc kệ Cố Minh Thành gặp được chuyện gì tốt, bà ta chắc chắn không được hưởng, anh ấy có muốn mang vợ con và em gái theo quân hay không cũng không có liên quan gì với mình. Nhưng thật ra con trai của bà ta chính là anh em cùng cha khác mẹ với Cố Minh Thành, sau này anh ấy chắc là sẽ quan tâm đến con trai của bà ta chứ?

Vu Hiểu Lan vẫn luôn tin tưởng chắc chắn huyết thống chính là một thứ đặc biệt trên thế giới này mà không ai có thể cắt đứt được. Mặc kệ bà ta có gây sự như thế nào hay Cố Minh Thành có hận bọn họ ra sao thì Cố Minh Huy và Cố Minh Thành vẫn là anh em ruột, dù sao bọn họ cũng là máu mủ ruột rà, Cố Minh Thành không thể không quan tâm đến em trai của mình.

Chỉ có con gái là không có quan hệ huyết thống với Cố Minh Thành thôi.

Cho nên bà ta mới hy vọng con gái có thể gả vào thị trấn, được ăn lương thực hàng hóa, có một kết cục tốt. Không thể không nói, đối với hai đứa con này Vu Hiểu Lan đúng là tràn đầy tình thương của người mẹ, chuẩn bị tất cả mọi thứ rất rõ ràng.

Cố Minh Thành thản nhiên nói: "Con và Ngải Phương sẽ chăm sóc cho Gia Gia." Về việc làm sao để dẫn theo em gái bình an đến quân đội thì anh ấy không kể thêm, chuyện này không cần thiết phải nói với bọn họ.

Ông cả Cố vẫn rất lo lắng, trong lòng ông ấy cực kỳ khó chịu.

Ông ấy biết sức khỏe của con gái không thích hợp cho chuyến đi đường dài, lỡ đâu trên đường xảy ra chuyện gì thì chắc sẽ hối hận cả đời. Nhưng ông ấy cũng hiểu được vì sao con trai mình lại lựa chọn dẫn cả nhà theo quân, nói đến cùng vẫn là vì không tin tưởng người cha này.

Ông ấy cố thuyết phục con trai: "Minh Thành, con vẫn không nên dẫn Gia Gia theo, sức khỏe của Gia Gia không thích hợp, cứ để nó ở nhà, chúng ta cũng có thể chăm sóc một chút..."

Quan trọng hơn là nếu đi theo quân với cha thì sau này cô bé sẽ được gặp cha thường xuyên hơn.

Cố Minh Thành lại nhìn về phía vợ, em gái và con trai.

Cố Minh Thành tiết lộ chuyện mình muốn đưa vợ con và em gái theo quân xong thì cũng không nói thêm gì nữa, sau đó bọn họ cùng nhau ra về. Lúc về đến nhà, sắc trời cũng đã tối rồi, Trần Ngải Phương đi thắp đèn rồi đặt xuống bàn ở phòng khách.

"Vui lắm ạ!" Bảo Hoa nói bằng giọng rất vang dội.

Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Minh Thành, ông cả Cố hơi bối rối nhìn sang hướng khác. Vu Hiểu Lan cũng chột dạ vuốt vuốt tóc, không dám nhìn thẳng anh ấy.

Cố Minh Thành hiểu được điều vợ mình đang lo lắng nên vỗ vỗ vào tay cô ấy để an ủi.

Cố Minh Thành lại nở nụ cười nhưng trong mắt không có ý cười.

Bình thường Bảo Sơn rất điềm tĩnh nhưng thực chất cũng chỉ là một đứa bé chưa được mười tuổi, đột nhiên nghe được tin vui này thì sao có thể bình thản được, cậu bé vui sướng ra mặt. Cố Di Gia cũng cười nhẹ nhàng.

Ngay cả Cố Minh Huy cũng giống như một con chim cút, chỉ muốn co đầu rụt cổ lại để anh cả không thể nhìn thấy, cậu ta chính là thủ phạm gián tiếp xém hại chết chị hai.

"Cha, con luôn luôn ở trong quân đội, quanh năm suốt tháng cũng chưa về nhà được một lần, để Gia Gia ở lại quê thì sao con có thể yên tâm được?" Đôi mắt của anh ấy nhìn chằm chằm vào Cố Tùng Bách, ánh mắt sắc bén giống như mũi đao: "Con không hy vọng lần sau về nhà lại lặp lại chuyện như năm đó."

Cố Minh Thành cười gật đầu rồi ôm lấy con gái nhấc bổng lên, anh ấy cười hỏi: "Bảo Hoa có vui không?"

Cố Minh Thành thì đến phòng bếp nấu nước ấm cho em gái tắm.

Bảo Hoa ngồi bên cạnh cha: "Cha ơi, cha sẽ dẫn cả nhà đến chỗ của cha ạ? Sau này chúng con có thể thường xuyên gặp cha phải không cha?" Mặc dù cô bé còn nhỏ tuổi nhưng nghe người lớn nói nhiều nên cũng hiểu được theo quân có nghĩa là gì.

Thời tiết mùa hè rất nóng bức, mọi người ở đây rất ít khi nấu nước để tắm rửa, chỉ cần giữa trưa nắng gắt nhất lấy vài thùng nước phơi dưới trời nắng một buổi là có được nước ấm đủ để tắm rồi, người lớn hay trẻ nhỏ đều sử dụng được mà lại có thể tiết kiệm được bó củi.

Chỉ có mình Trần Ngải Phương nhíu mày, cô ấy muốn nói gì đó nhưng thấy mọi người đều đang vui vẻ nên lại thôi, rốt cuộc cũng không nói thêm gì.

Trong lòng Trần Ngải phương thở dài, cô ấy nói: "Được rồi, trời sắp tối rồi đó, hai đứa mau đi tắm rồi lên giường ngủ!" Cô ấy kéo hai đứa nhỏ đi tắm rửa.

Chỉ có mỗi Cố Di Gia, vì cơ thể quá yếu nên nước phơi qua nắng vẫn không đủ độ ấm, cô phải dùng nước nóng hơn một chút nên ngày nào cũng phải đun nước tắm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận