Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 888: Mẹ Con Bình An 3

Cố Di Gia nghe vậy, vào phòng thăm Trang Nghi Giai.

Trang Nghi Giai nằm ở trên giường, có lẽ bị đau bụng nên sắc mặt cô ấy trắng bệch, đầu đầy mồ hôi, doanh trưởng Hứa và bà ta, đang lau mồ hôi cho cô ấy.

Thấy Cố Di Gia đi vào, cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Gia Gia, nghe nói chị dâu sinh rồi."

Cố Di Giai ừ một tiếng, hàn huyên vài câu cùng cô ấy, sau đó lại cổ vũ cô ấy, bảo cô ấy đừng sợ.

Chỉ là khi phụ nữ sinh con, đặc biệt là con đầu thì đương nhiên sẽ cảm thấy hơi sợ hãi. Nhưng mà Trang Nghi Giai không muốn mọi người lo lắng vì cô ấy, miễn cưỡng cười nói không sợ hãi.

Chỉ là trong bóng tối, cô ấy nắm chặt tay doanh trưởng Hứa.

Thật ra doanh trưởng Hứa cũng rất lo lắng, rõ ràng bây giờ đang là mùa xuân hơi se lạnh, thế mà cả người cậu ấy lại ướt đẫm mồ hôi.

Nhưng thấy vợ cậu ấy sợ hãi nên đương nhiên là cậu ấy không dám biểu hiện ra ngoài, sợ cô ấy sẽ sợ hơn. Vì vậy, cậu ấy thường nói chuyện trêu chọc cô ấy, khiến cô ấy không nghĩ tới nó nữa.

Phong Lẫm đỡ cô đi vài bước, an ủi: "Chị dâu có thể bình an, thì đồng chí Trang cũng sẽ bình an, trong trạm y tế có bác sĩ, không sao đâu." Sau đó, anh lại dời đi sự chú ý của cô: "Chúng ta về nhà giết gà hầm canh cho chị dâu bồi bổ cơ thể."

Gà vừa cho vào nồi thì Bảo Hoa đã trở về.

"Em hơi sợ một chút." Cô nói: "Chị dâu bình an sinh rồi, Nghi Giai còn chưa."

Hai người quay về nhà họ Cố, Phong Lẫm đi vào chuồng bắt gà.

Sau khi ra khỏi trạm y tế, cô thở dài, cảm giác cơ thể có hơi kiệt sức.

Cố Di Gia nghe vậy thì bật cười: "Đúng vậy, chị dâu sinh rất nhanh, thằng bé và chị ấy đều bình an."

Hai người nói chuyện một lát, Trang Nghi Giai đã giục cô rời đi: "Chị dâu mới sinh, bên đó chắc chắn khá bận, cậu đi làm việc đi, không cần ở lại đây, có doanh trưởng Hứa và mẹ tớ ở đây."

Cô bé kéo Tam Hoa vui vẻ vào cửa, vào cửa đã nghe nói mẹ cô bé sinh cho cô bé một em trai.

Phong Lẫm thấy thế, cũng bất chấp ở bên ngoài, đưa tay ôm eo cô, có chút lo lắng nhìn cô: "Gia Gia, sao vậy? Khó chịu chỗ nào?"

Cố Di Gia nắm tay cô ấy, an ủi một chút, rồi mới rời đi.

Quả nhiên, cô không hề nghĩ tới nó nữa: "Hôm nay em còn muốn giúp chị dâu cho gà ăn nữa, không nghĩ tới chẳng mấy chốc đã phải đưa một con lên tây thiên rồi."

Cố Di Gia vội vàng đi theo ra ngoài, đứa ở cửa kêu lên: "Bảo Hoa, nếu chị dâu ngủ, thì con nói nhỏ lại, đừng làm ồn đến chị ấy."

Tuy lúc đối mặt với Trang Nghi Giai, không hoảng sợ như lúc đối mặt với chị dâu, nhưng cô vẫn thấy lo lắng.

Bảo Hoa ở phía xa xa đáp lại một tiếng, lập tức chạy không thấy bóng dáng.

Bảo Hoa rất ngạc nhiên, hai mắt mở to, vội vàng hỏi: "Cô út, chuyện xảy ra khi vậy? Con chỉ ở trong trường học một ngày, mẹ đã sinh cho con một đứa em trai rồi sao?"

Bảo Hoa nghe vậy thì đứng ngồi không yên, lôi Tam Hoa chạy ra ngoài: "Cô nhỏ, con muốn đi thăm mẹ và em trai."

Cố Di Gia gọi cô bé tới, lau mồ hôi cho cô bé: "Được, lát nữa chúng ta cùng đi."

Canh còn chưa hầm xong, họ đã thấy Bảo Hoa quay lại.

Cố Di Gia không chịu được run người, sau đó hai tay của mình đều bị người khác nắm, nhìn đoàn trưởng Phong và Bảo Hoa nắm tay mình, cô hé miệng cười rộ lên.

Phong Lẫm không chỉ hầm canh, cũng tiện thể làm cơm tối cho mọi người.

"Cô út, cô và dượng út nấu cơm xong chưa?" Bảo Hoa kêu lên: "Ba con đã trở về, đang ở trạm y tế bên kia trông mẹ, ba bảo con về ăn cơm trước, lát nữa con muốn đưa cơm cho ba và mẹ."

Cố Di Gia không nhịn được nở nụ cười.

Làm xong cơm tối, ba người cùng nhau ngồi ăn cơm.

Chờ bọn họ ăn xong, canh gà hầm và thức ăn đều đã được chuẩn bị xong, thì ba người lại đến trạm y tế.

Lúc này sắc trời đã tối xuống, hoàng hôn bốn phía tụ lại, gió đêm xuân cực lạnh, mang theo cảm giác se lạnh.

Cố Di Gia giúp nhóm lửa nhặt rau, luôn nhìn chằm chằm nồi trên ngọn lửa, vị thơm của canh gà đã bay ra, đầu năm nấu canh gà đất thì hẳn là ngon lắm.

Đi tới trạm y tế, nhìn thấy doanh trưởng Hứa và Tôn Hồng Diễm đang đi vòng quanh phòng sinh.

Nhìn hai người đều rất lo lắng, thỉnh thoảng có thể nghe được từ trong phòng sinh bên kia truyền đến tiếng kêu đau đớn của Trang Nghi Giai, mỗi một tiếng kêu, cơ thể doanh trưởng Hứa lập tức căng thẳng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận