Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 988: Ông Hồ Đến Thủ Đô 1

Sau khi nuôi hai con chó nhỏ thì trong nhà náo nhiệt hơn hẳn.

Mỗi ngày, lúc đám người Cố Di Gia đi học, đám chó sẽ đuổi ở sau họ, tiễn họ ra cửa, sau đó ngồi xổm ở đó nhìn họ đi. Đến khi tan học về, đám chó con nghe được tiếng, vừa kêu inh ỏi, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, vui vẻ chạy tới mừng họ.

Không chỉ các bé gái, ngay cả Bảo Sơn cũng không thể chối từ những thứ dễ thương này.

Trời ngày càng nóng, bắt đầu nghỉ hè.

Phong Bắc Thần quyết định sẽ dành một tháng nghỉ hè về đảo thăm cha mẹ, em trai và em gái. Trang Nghi Giai cũng quyết định dẫn con gái về ở với doanh trưởng Hứa.

Mọi người đều có sắp xếp, đã nhờ người mua vé xe lửa trước từ lâu rồi.

Cố Di Gia về nhà hỏi chị dâu: "Chị dâu, lúc nào mọi người về trụ sở?"

Trần Ngải Phương quét dọn vệ sinh, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Bọn chị không về."

Cô thở dài: "Chị dâu, mọi người mua vé về chung với mấy người Nghi Giai đi. Lúc em nghỉ hè sẽ về lại khu tập thể giúp mẹ chồng em, không phải em ở một mình đâu."

Nói tới nói lui, cuối cùng Cố Di Gia cũng khuyên được họ về.

Huống chi, Trần Ngải Phương cũng không nỡ bỏ cô lại một mình.

Nhưng mà sao Cố Di Gia lại chịu để họ chia lìa với anh cô lâu như thế được, làm một cô em gái ngoan thân thiết, cô cũng thương anh của cô, chắc chắn phải để anh trai đoàn tụ với chị dâu.

Cô ấy nói đường hoàng, nhưng Cố Di Gia lại hiểu ngay.

Cố Di Gia sờ đầu bọn trẻ, cười nói: "Sao mà cô ở một mình được? Mỹ Di và Mộng Kiều đều ở đây, hơn nữa đến lúc đó cô về bên khu tập thể ở rồi, chắc chắn sẽ có nhiều người giúp cô."

"Tại sao ạ?" Cố Di Gia khó hiểu, thời gian nghỉ hè dài như thế, không về thì tiếc lắm. Anh cô chắc chắn rất muốn gặp vợ con.

Bảo Sơn và Bảo Hoa biết nghỉ hè sẽ về bên kia, đương nhiên rất vui, họ cũng nhớ cha rồi.

Người chị dâu sợ bị làm khổ là cô mới đúng, không muốn để cô về nên họ cũng không về, ở đây với cô. Nếu như họ về thì chắc chắn cô cũng muốn về, vậy thì chi bằng họ cũng ở lại.

Trần Ngải Phương nói: "Trời nóng quá, đi một lần tới mười ngày lận. Nguyên Bảo còn nhỏ mà, nên không đi thì hơn. Bọn chị đợi ở đây là được, không cần tự làm khổ mình làm gì..."

Trần Ngải Phương nói không chút do dự: "Không cần, bọn chị không về."

Vì thế lúc nghỉ hè, Trần Ngải Phương dẫn hai anh em và mấy người Trang Nghi Giai ngồi xe lửa về tỉnh H.

Cố Di Gia mếu máo, cô muốn về ở chung với đoàn trưởng Phong, nhưng mà mọi người đều lo lắng cho cơ thể của cô, kêu cô đừng về. Trong lòng cô dù có buồn bã nhưng thật ra rất cảm kích.

Còn Cố Di Gia, Quản Tễ biết cô không về tỉnh H nên sắp xếp cho Tiểu Thạch lái xe tới đón cô về bên khu tập thể.

Nhưng mà họ lo cho cô út, lo cô út ở đây một mình sẽ khó chịu nên hơi chần chờ.

Nghe cô nói như thế, hai anh em cũng yên tâm.

Nói xong câu cuối cùng, tâm trạng của cô hơi buồn rầu.

Trước khi đi ngủ, Cố Di Gia gọi điện cho Phong Lẫm.

Có anh ở đó dù gì cũng có thể ôm cô, ủ cho cô ấm áp, để cô có thể nghỉ ngơi một ít. Nếu anh không ở đó, ai ôm để cô đi ngủ đây. Chỉ sợ không nghỉ ngơi mấy ngày liền, sao mà cô chịu đựng được?

Lúc ăn cơm, Quản Tễ nói: "Gia Gia muốn ăn gì cứ nói với chị Điền nha con."

"Có phải em vô dụng lắm không?" Cô hơi xuống tinh thần hỏi.

Vì Cố Di Gia tới, hiếm khi Quản Tễ và tư lệnh Phong tan làm về nhà đúng giờ, thể hiện rất chào mừng con dâu út, đồng thời dặn dò chị Điền nấu món Cố Di Gia thích ăn.

Hơn nữa không phải do cô muốn cơ thể bệnh tật như thế, đây là do trời sinh, không thể trách cô được.

Trong mắt anh, cô còn ưu tú hơn nhiều cô gái khác, thậm chí tâm hồn đặc biệt có sức hấp dẫn làm anh say mê.

Phong Lẫm sao không biết cô đang để tâm đến những chuyện vụn vặt, buồn cười nói: "Nếu em vô dụng thì có thể xuất bản truyện tranh ngắn, có thể thi đậu đại học, có thể mua nhà ở thủ đô, mua nhà tứ hợp viện à?"

Cố Di Gia cười gật đầu.

Hơn nữa, anh cũng không nỡ để cô chịu mệt chịu khổ khi đi tàu xe này.

Cố Di Gia càng uất ức hơn.

Mặc dù biết cơ thể mình không chịu nổi, phải chăm sóc tỉ mỉ, không thể bỏ bê chút nào. Nhưng mà vẫn cảm thấy bản thân quá vô dụng.

Nhà của cha mẹ chồng có gắn điện thoại, hai người gọi điện khá dễ. Cố Di Gia nói với anh hôm nay chị dâu dẫn mấy đứa trẻ đi xe lửa về trụ sở.

"Không được." Phong Lẫm nói: "Lúc đó trời lạnh lắm, anh không ở bên cạnh em, phải ngồi xe lửa mấy ngày lận, cơ thể của em chịu không nổi đâu."

Cố Di Gia nói: "Ăn Tết là em có thể về đó rồi."

Phong Lẫm sao không biết cô đang không vui được, nói chầm chậm dỗ dành cô: "Đến lúc ăn Tết, anh có hai mươi ngày nghỉ, lúc đó sẽ về ăn Tết với em."

Cố Di Gia đã được an ủi thành công, nhanh chóng phấn khởi trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận