Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 213: Bọn Họ Không Có Đối Tượng Phù Hợp 3

Cố Di Gia ngây người, sau đó nói: "Có ảnh hưởng đến đoàn trưởng Phong không ạ?"

Trần Ngải Phương không ngờ cô sẽ quan tâm đến đoàn trưởng Phong trước, cô ấy không khỏi nở một nụ cười, than một câu "cô gái ngốc" và nói: "Đương nhiên là không rồi, đoàn trưởng Phong đi rất thẳng, ngồi rất vững, loại chuyện này không ảnh hưởng gì đến cậu ấy đâu."

Nói không chừng anh cũng mong chuyện này trở thành sự thật. Trần Ngải Phương không tiện nói ra chuyện này mà chỉ nói: "Em yên tâm, không ai dám truyền tin đồn này đến chỗ đoàn trưởng Phong đâu."

Cố Di Gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt! Đoàn trưởng Phong có lòng tốt đưa em đi, nếu bị hiểu lầm thì sẽ không hay."

Trần Ngải Phương quan sát Cố Di Gia, phát hiện cô lại chỉ nghĩ đến chuyện này, nhất thời không biết nói gì. Có vẻ cô em chồng vẫn chưa nhận ra, nếu nhận ra rồi ít nhất cũng phải có chút ngại ngùng chứ?

Trần Ngải Phương đi mua thức ăn cùng em chồng, sau đó đưa cô về khu nhà tập thể rồi mới đi làm.

Tuy hôm nay là ngày đầu tiên đi làm nhưng cô ấy có rất nhiều thời gian, vậy nên nhân tiện đưa con đi học và mua thức ăn, đồng thời dặn em chồng trưa nay khi nào đi làm về cô ấy sẽ nấu cơm.

Cố Di Gia xách thức ăn, chậm rãi đi về nhà.

Cố Di Gia uống thêm một ngụm nước, cuối cùng nghĩ tới một vấn đề, vấn đề liên quan đến chuyện kết hôn.

Cố Di Gia không hề có ý định kết hôn, dù sao kiếp trước cô vẫn còn trẻ, kiếp này cô còn trẻ lên mấy tuổi, căn bản không phải là lúc để tính đến chuyện kết hôn.

Đúng như chị dâu nói, cô cũng không quá lo lắng, cô và đoàn trưởng Phong không có mối quan hệ bất chính nên cũng không phải lo lắng về chuyện quân đội. Nhưng nếu đoàn trưởng Phong nghe thấy chuyện đó thì thật là xấu hổ.

Nếu bác sĩ Hồ ở bệnh viện quân y thực sự có thể giúp sức khỏe của cô khá lên, vậy chắc chắn cô sẽ không thể thoát chuyện hôn nhân. Những năm này dường như rất ít người không kết hôn. Đàn ông và phụ nữ bình thường nếu đã đến tuổi kết hôn mà không kết hôn, trong mắt bọn họ quả thực là một chuyện không thể tưởng tượng được.

Bây giờ nghĩ lại, quả thật vừa buồn cười vừa xấu hổ.

Đoàn trưởng Phong là người phải hiến dâng cho quốc gia, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc có quan hệ gì với đoàn trưởng Phong, nghĩ tới thôi cũng là sỉ nhục anh rồi.

Sau khi về nhà, cô cất thức ăn, rửa sạch mặt và tay rồi pha cho mình một cốc nước đường đỏ. Cô ngồi trong phòng khách, tận hưởng làn gió núi, chậm rãi thưởng thức ly nước.

Tuy nhiên, nếu phải tìm một người đàn ông để yêu, thực ra cô cũng không kháng cự. Có lẽ hầu hết các cô gái đều muốn yêu đương, nếu có đối tượng phù hợp thì yêu một chút cũng không sao cả.

Cô không biết vì sao đứa bé Chu Vệ Tinh đó lại kết luận như vậy? Chỉ vì cô và đoàn trưởng Phong đi đón Bảo Sơn và Bảo Hoa sao? Tuy cô biết quan hệ giữa nam và nữ trong những năm này rất nghiêm khắc nhưng cũng không nghiêm khắc đến mức nam nữ trẻ tuổi đi cùng nhau thì sẽ là người yêu, đúng không?

Xung quanh không có ai để nói chuyện, ban đầu đầu óc cô trống rỗng, sau đó không khỏi nghĩ đến chuyện hiểu lầm hôm nay.

Trước đây sức khỏe của cô không tốt nên mọi người đều không quan tâm đến việc cô đã đến tuổi yêu đương và kết hôn. Nếu sức khỏe của cô luôn kém thì quả thật sẽ như vậy.

Đến thế giới này mấy tháng, Cố Di Gia đã học được rất nhiều thứ, chẳng hạn như nấu ăn bằng bếp củi, cách nhóm lửa. Trước đây cô không biết làm những việc này nhưng bây giờ chúng đã không còn có thể làm khó được cô.

Khi còn ở công xã Nam Sơn, đoàn trưởng Phong giúp anh trai cô chuyển đồ đến nhà, bị Cố Minh Nguyệt hiểu lầm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, bây giờ không ngờ lại bị một đứa trẻ hiểu lầm nữa...

Tất nhiên, nhà trệt có cái tốt của nhà trệt, có không gian rộng rãi, có nhiều phòng, còn có một cái sân rộng. Nhưng điểm không tốt chính là có rất nhiều côn trùng và kiến, phải chú ý phòng chống côn trùng và kiến, bên cạnh đó có thể mua thuốc diệt côn trùng xịt quanh nhà.

Cố Di Gia không biết tại sao vừa nghĩ tới chuyện yêu đương cô lại nghĩ đến đoàn trưởng Phong, lập tức thấy hơi ngại ngùng. Cô che khuôn mặt nóng bừng của mình lại, cảm thấy như vậy không ổn.

Cố Di Gia vỗ vỗ mặt, chắc chắn cô đã bị lời nói của Chu Vệ Tinh ảnh hưởng, cô không thể nghĩ thêm nữa. Đợi hơi nóng trên mặt tan đi, Cố Di Gia bèn trở về trạng thái bình thường. Cô về phòng nằm một lúc để cơ thể bình tĩnh lại, gần đến giờ cô mới vào bếp vo gạo nấu cơm.

Nhà ở đây không chỉ có điện mà còn có nước máy, lúc nấu ăn có thể đốt than hoặc củi. Cố Di Gia cảm thấy ở đây tiện hơn nhiều so với ở trong làng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận