Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 753: Cảm Thấy May Mắn Vì Không Thể Sinh Con 6

"Chị dâu, đoàn trưởng Phong nói không cần có con!" Cố Di Gia mở miệng cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của cô ấy: "Đoàn trưởng Phong nói nhà họ Phong đã có nhiều con cháu lắm rồi, em có sinh hay không cũng không quan trọng."

"Thật à?" Trần Ngải Phương lộ ra sắc mặt không thể tin được.

Cố Di Gia gật đầu khẳng định: "Là thật ạ, em đã nói qua chuyện này với đoàn trưởng Phong, đoàn trưởng Phong cũng đã nói rõ thái độ của anh ấy."

Cô lập tức kể lại chuyện cô giận dỗi với đoàn trưởng Phong vào mùa xuân với chị dâu.

Trần Ngải Phương vẫn có ấn tượng với chuyện này. Đó là lần đầu tiên cô em chồng và đoàn trưởng Phong giận nhau, mặc dù bên ngoài là cô tức giận vì bị đoàn trưởng Phong bắt dậy sớm chạy thể dục nhưng thực ra còn có thêm nguyên nhân này.

Hóa ra là vì vấn đề này.

Trần Ngải Phương nghe cô nói đến chuyện đoàn trưởng Phong quyết định sau này không có con, hai người cứ sống với nhau như vậy là được thì cô ấy không dám tin.

Thật sự có đàn ông chịu cưới vợ không cần có con, không có đời sau à?

Chưa nói đến bà ấy còn là một người phụ nữ tài giỏi không thua đấng mày râu, hiên ngang, oai hùng, có tiền có tài, có một người mẹ chồng giỏi giang như vậy ai mà không thích cơ chứ?

Cô ấy suy nghĩ, bản thân cô ấy cũng không dám xác định sau này nếu Bảo Sơn cưới một cô con dâu không thể sinh con thì mình có thể có tư tưởng thoáng như Quản Tễ hay không.

"Mẹ chồng em chắc đã hiểu rõ mọi chuyện." Cố Di Gia nói: "Chị dâu quên rồi à, mẹ chồng em là học sinh của ông Hồ, sức khỏe em như thế nào thì trong lòng bà ấy hiểu rất rõ, nhưng mà bà ấy đối xử với em rất tốt, giống như là con gái ruột vậy."

"Vậy thì mẹ chồng của em thật sự quá tốt." Trần Ngải Phương nói.

Nhưng mà cô ấy lại nghĩ tới người nhà của đoàn trưởng Phong.

Vả lại, cô ấy biết Gia Gia không thể sinh nên chỉ đành trông chờ đoàn trưởng Phong và người nhà có thể thông cảm với Gia Gia, đối xử tốt với cô, vậy thì nếu vợ của Bảo Sơn cũng thế thì cô ấy vẫn có thể thông cảm được.

"Những người đàn ông khác em cũng không biết, dù sao thì đoàn trưởng Phong đồng ý." Khóe miệng của Cố Di Gia nhếch cao: "Anh ấy là một người đàn ông rất có trách nhiệm, nói chuyện giữ lời, nếu anh ấy đã nói vậy thì sẽ làm được."

Có lẽ cũng có thể.

"Cha mẹ chồng em..."

Trái tim đang treo cao của Trần Ngải Phương cuối cùng mới đặt xuống, không còn khó chịu như trước.

Trần Ngải Phương biết cô nói đúng, đồng chí Quản Tễ mẹ của đoàn trưởng Phong có kỹ thuật chữa bệnh rất tốt, chẳng lẽ còn không nhận ra sao? Mặc dù bà ấy không nhận ra cũng có ông Hồ nói với bà ấy mà?

Cố Di Gia nắm tay cô ấy, nụ cười trên mặt rạng rỡ sáng ngời, cô nói: "Chị dâu, chị không cần phải lo cho em đâu, em sẽ sống thật tốt! Em rất may mắn, ở thế giới này có thể gặp được đoàn trưởng Phong rất tốt, mẹ chồng càng tốt, còn có người nhà của anh ấy đều tốt cả."

Mẹ chồng có tư tưởng tiến bộ như thế sao cô có thể không thích chứ?

"Đoàn trưởng Phong nói với tình huống công việc của anh ấy thì sau này sẽ không cần sống chung với người nhà, không ở cùng một chỗ cũng sẽ không có mâu thuẫn, mọi người đều tôn trọng cách sống của nhau."

Trần Ngải Phương nhìn Cố Di Gia, cô ấy tin tưởng ánh mắt của con trai mình, cô gái mà Bảo Sơn chọn để kết hôn nhất định là một cô gái tốt. Dù con bé không thể sinh con cũng không sao, đằng nào thì người ở bên cạnh Bảo Sơn cả đời chỉ có vợ chứ không phải là mẹ.

Suy bụng ta ra bụng người thì vẫn có thể chấp nhận.

Cô ấy từng nghĩ tới nếu tương lai cô em chồng kết hôn thì mình phải tìm một người đàn ông và một gia đình không để ý đến sức khỏe của cô, không quan tâm đến chuyện có con hay không. Nhưng mà cô ấy muốn tìm cũng không tìm thấy, không ngờ lại thật sự tìm được rồi.

"Em nói đúng."

Trên mặt Trần Ngải Phương cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

Chỉ cần người nhà của đoàn trưởng Phong không thèm để ý thì người ngoài nói vài câu cũng có ảnh hưởng ai đâu? Nếu ai dám nói bậy trước mặt cô, Cố Di Gia có thể thoải mái mắng lại, mắng đến khi bọn họ cảm thấy nghi ngờ bản thân mới thôi.

Cô ấy thở dài một hơi, hoàn toàn yên tâm, đồng thời trong lòng cô ấy cũng rất biết ơn đoàn trưởng Phong và người nhà của anh.

Việc anh có con hay không cũng đâu có liên quan gì?

Trần Ngải Phương rốt cục cũng giải quyết xong một nỗi băn khoăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận