Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 703: Con Gái Có Thể Ưu Tú Hơn Con Trai! 4

Sau khi ăn cơm xong, doanh trưởng La đi tới gõ cửa nhà họ Mã cách vách.

Người mở cửa là bác gái Mã.

Khi nhìn thấy anh ta, bác gái Mã nhiệt tình cười nói: "Là doanh trưởng La sao, sao cậu lại tới đây, tìm thằng cả nhà tôi sao? Nhanh vào ngồi một chút đi!"

Sau khi vào khu tập thể ở, bác gái Mã đã đi làm quen với hàng xóm lân cận một vòng.

Doanh trưởng La không bước vào, nói thẳng mặt: "Bác gái, không biết đồng chí Mã lại đang ồn ào cái gì vậy? Cô ta đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc nghỉ ngơi cũng như sự an toàn của vợ tôi! Bác cũng biết vợ tôi có thai, dễ hoảng sợ, có thể phiền bác bảo cô ta đừng có hở ra là lại lớn tiếng hét ầm lên hoặc mắng người không?"

Trong thoáng chốc bác gái Mã cứng người.

Bà ta không ngờ vậy mà doanh trưởng La lại tới nói chuyện này.

Chu Hồng Anh nghe được động tĩnh, chạy ra xem thử, nghe thấy lời này của doanh trưởng La, không không khỏi trầm lặng.

Những điều doanh trưởng La nói quá nghiêm trọng, lỡ đâu Tiền Quyên Quyên thật sự xảy ra chuyện gì, chắc cậu ta sẽ không thật sự lấy danh nghĩa cố ý gây tổn thương đến thai phụ, để quân đội nhốt con gái bà ta lại chứ?

Bác gái Mã đứng im một lúc lâu, quay về phòng tìm con gái.

"Đồng chí Mã cố ý gây tổn thương đến thai phụ!"

Doanh trưởng La nghiêm túc gật đầu, cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.

"Quyên Quyên là thai phụ!" Ánh mắt doanh trưởng La nhìn bà ta sắc lẹm: "Nếu đồng chí Mã lại tiếp tục to mồm gào thét, vợ tôi xảy ra chuyện gì, tôi đây chỉ đành báo cáo với tổ chức."

"Sao cơ?" Mã Xuân Hoa vẫn đang phiền lòng, cô ta không ngờ vậy mà doanh trưởng Ôn lại rời đi làm nhiệm vụ rồi, không còn ở quân đội nữa, khiến cô ta muốn tìm người cũng không tìm được.

Chưa nói đến hàng xóm, ảnh hưởng mà bọn họ phải chịu khi ở chung dưới một mái nhà với Mã Xuân Hoa cũng không nhỏ, thường xuyên cảm thấy lỗ tai sắp điếc, nhưng có mẹ chồng ở đây, cô ấy không dám nói gì.

Bà ta vừa nhìn thấy con gái đã nói: "Xuân Hoa, con không được kêu gào ầm ĩ với mắng chửi người nữa."

Trong lòng bác gái Mã hơi giật mình: "Báo... Báo cáo tổ chức chuyện gì cơ?"

Bác gái Mã miễn cưỡng nói: "Chuyện này... Hẳn là Quyên Quyên không nhát gan đến mức đó chứ?"

Tưởng tượng như vậy, bác gái Mã nhanh chóng nói: "Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ bảo Xuân Hoa yên tĩnh lại."

Tâm trạng không thoải mái, vậy đương nhiên sẽ muốn chửi người cho hả giận.

Suýt chút nữa chân bác gái Mã đã mềm nhũn, cho dù ngày thường bà ta có ghê gớm hơn đi chăng nữa, cũng chỉ là một người dân bình thường, cũng không dám làm chuyện gì phạm pháp.

Mã Xuân Hoa không vui ồn ào: "Con muốn hét thì hét, ai quản được con?"

Vừa nãy Mã Xuân Hoa đang mắng Tam Hoa, vì Tam Hoa không chịu xả nước cho cô ta gội đầu, Mã Xuân Hoa cảm thấy lá gan của cô bé lớn rồi, vậy mà dám phản kháng lại cô ta.

Chính vì thế, cho nên tâm trạng cô ta mới buồn bực, nhịn không nổi nên mắng người, đặc biệt là khi thấy chị dâu và Nhị Hoa với Tam Hoa, tâm trạng càng không thoải mái.

Đến khi chính ủy Mã quay về, cô ấy gọi chính ủy Mã vào trong phòng, nhỏ giọng kể lại chuyện hồi nãy lại cho anh ấy nghe: "Thoạt nhìn có vẻ như doanh trưởng La cực kỳ tức giận luôn, việc này đúng là nên quan tâm một chút, lỡ đâu Quyên Quyên thật sự xảy ra chuyện gì..."

Làm gì có ai quản được nhiều như vậy?

Trong nháy mắt biểu cảm của chính ủy Mã trở nên hết sức nghiêm túc, anh ấy không nói gì thêm, bước thẳng vào phòng cho khách.

Mã Xuân Hoa nghe xong, có hơi sợ hãi, nhưng cô ta lại càng bất mãn hơn, cả giận nói: "Việc thai phụ tự bị dọa sợ này thì liên quan quái gì đến con? Chẳng lẽ con ở nhà mình cũng không được hét to vài câu sao? Ở đâu ra cái đạo lý đó vậy?"

Chu Hồng Anh cầm cái chổi quét nhà, nghe được đoạn đối thoại của hai mẹ con trong phòng, lông mày hơi hơi chau lại.

Bác gái Mã đánh cô ta, kể chuyện doanh trưởng La mới đi sang đây nói chuyện với bà ta cho con gái.

Đó chính là thai phụ, nếu xảy ra chuyện thật, cũng không phải chuyện đùa.

Nếu là ở nông thôn, nhà của mọi người cách nhau khá xa, Mã Xuân Hoa muốn hét thế nào thì cứ việc hét.

Nhưng các phòng của khu tập thể đều kề sát nhau, cô ta làm như vậy đã làm phiền nghiêm trọng đến hàng xóm, cũng không trách được doanh trưởng La lại qua đây kháng nghị.

Rõ ràng hồi trước ở nông thôn, cũng không có phép tắc như vậy.

Anh ấy vừa mới bước vào, hai mẹ con đang nói chuyện bỗng hoảng sợ, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy, trong lòng bác gái Mã cảm thấy không tốt lắm.

Lẽ nào doanh trưởng La còn chặn thằng cả lại, kháng nghị với thằng cả luôn rồi?

Bây giờ bác gái Mã cũng biết rằng, đứa con trai này của bà ta thật ra không hề dễ khống chế. Trước kia, thằng cả nghe lời như vậy, là do bọn họ ở cách xa nhau, hơn nữa quanh năm suốt tháng không gặp mặt mấy lần, thằng cả áy náy với bọn họ, mới để kệ cho họ muốn gì làm nấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận