Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 545: Chuẩn Bị Đón Tết 2

Đoàn trưởng Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô hỏi: "Sau này em còn muốn tiếp tục hợp tác với cô ấy sao?"

"Chuyện này vẫn chưa biết được." Cố Di Gia nói: "Đây là lần đầu tiên bọn em hợp tác, sau này phải xem tình hình thế nào, nếu thích hợp thì cứ theo quy tắc mà làm, nếu không thích hợp thì bọn em tách nhau ra."

Bên phía nhà xuất bản cũng biết tác giả "Nghi Gia" là hai người, cho nên hợp đồng của bọn họ cũng được tách riêng ra.

Cố Di Gia muốn có sự nghiệp của bản thân, nhưng đồng thời cô cũng phải cân nhắc tình hình sức khỏe bản thân. Chuyện cô hợp tác với Trang Nghi Giai cũng phải nhìn tình hình, cũng cho mình một con đường khác, cho nên lúc đầu khi ký hợp đồng, hai người cũng không có quá nhiều quy định.

Sau này nếu Trang Nghi Giai muốn làm một mình cũng vẫn được.

Phong Lẫm thấy cô nắm chắc mọi việc thì không nói thêm gì nữa, cho nên anh nói tới chuyện khác.

Hai người họ câu có câu không trò chuyện, mãi tới khi cơn buồn ngủ ập tới, cô dần dần nhắm mắt lại rồi ngủ mất.

Phong Lẫm chỉnh lại chăn mền, tránh để gió lạnh thổi vào rồi cũng tiếp tục ôm lấy người trong lòng mà đi ngủ.

Trước năm mới, Cố Di Gia nhận được một túi đồ từ thủ đô gửi tới, là Quản Tễ gửi cho bọn họ.

Cố Di Gia cười nhỏ nói: "Đi vừa chân là được."

Trong khu nhà tập thể này còn chưa có đứa nhỏ nào có thể trở thành nhân vật chính trong truyện tranh ngắn đâu.

"Hôm qua đã nhận được rồi." Phong Lẫm nói: "Hôm nay mẹ còn gọi điện thoại tới nói với anh việc này, nói giày len mà em làm rất vừa chân, đi trong nhà vừa dễ chịu lại vừa ấm áp."

Khi Phương Mỹ Di mang quyển truyện tranh ngắn mới về, Cố Di Gia đưa cho hai anh em Bảo Hoa.

Là ba anh chị của đoàn trưởng Phong gửi tới.

Mấy ngày tiếp theo, Cố Di Gia và Trang Nghi Giai đều đóng cửa ở trong nhà vẽ bản thảo, cả hai đều muốn làm nhiều một chút, tới Tết có thể nhẹ nhàng hơn, không cần bị người khác thúc giục đẩy nhanh tốc độ.

Lúc mẹ chồng ở đây cô đã hỏi kỹ càng số đo và hình dạng chân của cha mẹ chồng, giày này cô làm theo số đo của cả hai, chắc chắn sẽ vừa.

Theo ý của Bảo Hoa, cô bé muốn gọi nhóm bạn tốt của mình tới cùng xem truyện tranh ngắn mà cô út vẽ, hơn nữa hình dáng của đứa nhỏ trong truyện cũng khá giống cô bé, việc này càng đáng để khoe khoang hơn.

Dù thế nào đi nữa, ăn Tết thì không nên bận rộn công việc.

Cố Di Gia vừa mở túi đồ mẹ chồng gửi cho, vừa nói: "Chắc là cha mẹ cũng đã nhận được đồ chúng ta gửi qua rồi nhỉ?"

Đoàn trưởng Phong nói: "Trước kia bọn anh cũng không hay gửi đồ cho nhau, chắc là sau khi chúng ta kết hôn, em gửi quần áo cho mọi người, nên mọi người cũng gửi quà lại đáp lễ."

Bởi vì chuyện này mà có không ít con nít trong khu nhà tập thể đều khóc lóc nói cha mẹ mua truyện tranh ngắn cho mình.

Quả nhiên, có sự khác biệt giữa trước khi kết hôn và sau khi kết hôn.

Sau ngày nhận được túi đồ của Quản Tễ một ngày, bọn họ cũng nhận được túi đồ từ các nơi khác gửi tới.

Lúc nhận được đồ của mọi người, Cố Di Gia hạnh phúc nói: "May là chúng ta đã gửi đồ cho mọi người trước Tết, cũng không coi là thất lễ."

Cô nói rất hay: "Năm nay chúng ta mới kết hôn, trong nhà không thể không có bậc trưởng bối được, đón ông nội Hồ tới nhà chúng ta ở đi."

Sau khi mở hết đồ ra không bao lâu thì đã tới hai mươi chín tháng chạp.

"Ngày mai là ba mươi Tết rồi, bọn cháu tới đón ông về nhà ăn Tết." Cố Di Gia nói, cô nói lại một lần lý do hai người họ mới kết hôn, cần phải có trưởng bối ở nhà trấn giữ.

Sau khi kết hôn, bởi vì Cố Di Gia nhắc đi nhắc lại, nếu có cái gì tốt thì anh cũng sẽ gửi cho mọi người một ít.

Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong thương lượng cùng tới bệnh viện đón ông nội Hồ tới nhà ăn Tết.

Khi chưa kết hôn, đoàn trưởng Phong không liên lạc nhiều với người nhà, anh cảm thấy không cần thiết phải làm thế, có việc gì thì gọi điện thoại là được, không có gì thì yên lặng, hai bên đều cảm thấy an tâm.

Tất nhiên Phong Lẫm rất tán thành chuyện này, sau khi dọn dẹp lại phòng dành cho khách với cô xong, chiều ngày hai mươi chín tháng chạp, bọn họ cùng tới bệnh viện quân y đón ông Hồ.

Lúc bọn họ tới bệnh viện thì cũng là giờ tan làm.

Ông Hồ thấy hai người bọn họ cầm đồ tới thì cười nói: "Sao hai đứa lại tới đây?"

Kết quả là ba anh chị em gửi đồ qua lại càng lúc càng nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận