Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 353: Khoe Con Dâu 2

Con dâu trong nhà bà ấy với nhiều kiểu tính cách, mỗi người đều có tài, xem ai dám ghen tị chứ.

Quả nhiên, khi mọi người biết quần áo bà ấy đang mặc là do người yêu của con trai út làm đều hợp tác khen ngợi, đồng thời cũng rất ngạc nhiên.

"Ôi chao, Phong Lẫm có người yêu rồi đấy ư?"

"Hình như sang năm mới thằng bé đã hai mươi tám tuổi, đúng là nên tìm người yêu, không nên chậm trễ."

"Cô bé đó là người ở đâu thế?"

Quản Tễ nói: "Tôi nghe Nguyệt Mai nói, con dâu út tương lai của tôi đẹp như tiên nữ, thông minh lại khéo tay... Đương nhiên, quan trọng nhất là Tiểu Lẫm nhà tôi rất thích, trước kia tôi còn nghĩ cả đời này thằng bé sẽ không kết hôn, không ngờ thằng bé lại chủ động tìm người yêu, không cần bọn tôi bận tâm đến hôn sự của nó!"

Nói rồi bà ấy còn cố tình nhìn mấy người phụ nữ trung niên trong phòng.

Trước kia mấy người phụ nữ đó từng nói khí thế của Phong Lẫm quá đáng sợ, chỉ sợ sau này ế vợ.

Nếu nắm bắt cơ hội lần này thì bà ấy sẽ không bị người ta "móc mỉa" lại nữa.

Sau khi vào tháng chạp, thời gian trôi qua rất nhanh.

Vì vậy, những người bị mất mặt cảm thấy oán hận trong lòng, lúc nào cũng lấy chuyện kết hôn của Phong Lẫm ra để chế giễu Quản Tễ, còn cười cợt các con dâu của bà ấy là nam giả nữ, cũng chỉ có đàn ông nhà họ Phong mới dám lấy.

*

Trong khu nhà tập thể, số người muốn kết thân với nhà họ Phong không ít, biết được nhà họ còn con trai út chưa lấy vợ, không ít người vui mừng.

Rốt cuộc cha mẹ đoàn trưởng Phong hài lòng với con dâu út tương lai đến mức nào?

Còn nói là nếu có tìm được thì cũng sẽ là kiểu vợ như đàn ông, con gái bình thường sẽ không dám lấy.

Chớp mắt cái là đến Tết, Cố Di Gia lại nhận được đồ do mẹ chồng tương lai gửi.

Tiếc là Phong Lẫm luôn luôn từ chối, từ chối đến mức không chừa đường lui, vì anh quá lạnh lùng kiên định, khiến người ta mất thể diện.

Thật ra bọn họ từng muốn làm mai cho Phong Lẫm, muốn làm thông gia với nhà tư lệnh Phong, nhưng bị Phong Lẫm lúc đó về thăm cha mẹ từ chối thẳng thừng, xưa nay anh chưa từng nể nang ai khiến họ rất tức giận.

Những người thân thiết với bà ấy đều hiểu ý rồi cười phối hợp cùng bà ấy, quả nhiên đã khiến mấy người phụ nữ trung niên đó tức giận.

Nhiều vậy sao?

Tuy Quản Tễ không thèm chấp nhặt với những người kém hiểu biết nhưng vẫn tức giận khi có người nói này nói nọ sau lưng.

Trần Ngải Phương sửng sốt.

Khi Phong Lẫm mang theo hai tấm da rắn đi vào, không chỉ có Cố Di Gia mà Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành đều sửng sốt, sau khi biết những món đồ được gửi từ thủ đô, vợ chồng Cố Minh Thành không nói gì thêm.

Phong Lẫm mang một tấm da rắn vào phòng khách trước rồi nói: "Đây là đồ Tết mẹ anh chuẩn bị cho hai chúng ta."

Sau đó, đoàn trưởng Phong lại đặt một túi da rắn khác vào phòng của Cố Di Gia.

Tuy nói vậy nhưng Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương vẫn ngầm thương lượng với nhau, đợi khi hết Tết rồi mới gửi đồ cho họ, không thể lợi dụng nhà người ta mãi được.

Mẹ Phong Lẫm gửi nhiều vải cho cô như vậy để làm gì? Không lẽ muốn nhờ cô may quần áo?

Bọn họ đâu có ngờ được rằng cha mẹ Phong Lẫm sẽ gửi đồ Tết cho mình, điều này khiến họ không chuẩn bị gì, so với thịt sấy và hàng thổ sản mà họ đã gửi trước đó, chúng dường như chẳng là gì cả.

Cô cũng không định kiếm tiền bằng nghề này mãi.

Cô ấy có chút ngại ngùng: "Nhưng sắp đến Tết rồi, nếu bây giờ chúng ta gửi đồ đi thì sẽ qua năm mới mất..."

Cố Di Gia đã gửi thư cho mẹ chồng tương lai hai lần, trong thư bà ấy nói rằng chỗ vải này bà ấy đã mua riêng để cô may quần áo, nếu không đủ thì cứ nói với bà ấy, bà ấy sẽ gửi thêm.

Thư hồi âm có hai bức, một bức của Phong Lẫm, một bức của Cố Di Gia.

Phong Lẫm lấy ra một bức thư rồi nói: "Mẹ anh bảo chỗ này là để cho em may quần áo, em muốn mặc gì thì may nấy."

Phong Lẫm không quan tâm: "Không sao, cha mẹ tôi không thiếu, hơn nữa Gia Gia may đồ cho họ cũng coi như là quà mừng năm mới rồi."

Tuy cô biết may quần áo, nhưng phần nhiều là do thông minh cùng với gu thẩm mỹ của vài chục năm sau.

Nếu bảo cô may đồ đẹp thì cũng không phải, tay nghề của cô không thể sánh bằng những thợ may kiếm tiền bằng việc này được. Nghe nói ở thời đại này đa phần là cha truyền con nối, chuyên may đồ cho người giàu, quan trọng là may thủ công.

Trước mắt Cố Di Gia vẫn kiếm tiền bằng việc này, đó là vì cô không được khỏe, đây là công việc nhẹ nhàng, thoải mái mà cô có thể làm. Phải biết rằng, kiếp trước cô học đại học không học chuyên ngành thiết kế thời trang, đó chỉ là vì sở thích nên cô mới học một chút.

Có qua có lại mới toại lòng nhau.

Khi cô mở ra, ngoài quần áo mới còn có các loại vải khác nhau, vải trắng, vải hoa văn, nhìn mà hoa cả mắt.

Cố Di Gia: "... Hình như lần này còn nhiều hơn lần trước?"

"Đây là đồ mẹ anh gửi cho em."

Cố Di Gia: "..."

Dù có sống xa xỉ đến đâu thì cũng không thể may hết chỗ vải này thành quần áo trong một nốt nhạc được, đúng không?

Chỗ vải này đã may được nhiều đồ lắm rồi.

Cố Di Gia không nhịn được hỏi Phong Lẫm: "Không lẽ mẹ chồng đã dùng hết phiếu vải rồi ư?"

Phải dùng bao nhiêu phiếu vải mới mua được nhiều vải như thế chứ?

Phong Lẫm ngừng lại rồi nói: "Chắc là không đâu, trong nhà anh không ai biết may quần áo, phiếu vải cũng không dùng, từ trước đến giờ chưa từng dùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận