Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 695: Kiên Quyết Phải Cưới 4

Đứa nhỏ tuổi này, không có cách nào quản thúc như khi bọn họ hồi còn nhỏ, mấy đứa nó muốn làm cái gì, đôi lúc người lớn cũng không có biện pháp, chỉ có thể chỉ đường cho chúng điều gì có thể làm, điều gì không thể làm.

Phong Lẫm nói: "Em đừng lo lắng, Bảo Hoa có chừng mực."

"Thật sao?" Cố Di Gia nhìn anh: "Sao em cảm thấy việc mà chị Mã gặp lần này có liên quan đến Bảo Hoa?"

Cho dù cô nhìn Bảo Hoa mang theo "bộ lọc", cảm thấy Bảo Hoa là đứa trẻ ngoan nhưng cũng không thể phủ nhận tính cách của Bảo Hoa có đôi khi rất có thể gây chuyện.

Ánh mắt của đoàn trưởng Phong chớp nhẹ: "Việc mà không có bằng chứng, thì không thể nói rằng có liên quan tới con bé."

Cho dù trong quân đội có người nghi ngờ cũng vô dụng.

Cố Di Gia lại nhìn anh trong chốc lát: "Được rồi, anh nói đúng."

Sau đó, cô lại hỏi chuyện huấn luyện dã ngoại, biết được ngày mai anh sẽ dẫn binh vào trong núi huấn luyện dã ngoại, lần này sẽ đi ba ngày, cô lại thở dài.

Đi vào chỗ ký túc xá của sĩ quan, cô bé may mắn gặp được Tiểu Trương.

Tiểu Trương không nghĩ nhiều: "Biết chứ, cháu muốn tìm anh ấy hả? Chú dẫn cháu đi nha."

Anh không muốn cô cảm thấy cô đơn, cho dù bản thân không ở đây, thì cũng muốn có người bầu bạn với cô.

Hai mắt Bảo Hoa sáng trưng, chạy tới trước mặt cậu: "Chú Trương, chú biết chú doanh trưởng Ôn sống ở chỗ nào không? Cháu có việc tìm chú ấy."

Cô cười nói: "Anh có cái gì mà không yên tâm? Bây giờ thời tiết đã tốt lên rồi, cơ thể của em cũng khỏe mạnh, ở một mình hoàn toàn không có vấn đề gì."

Tiểu Trương nghe được cảm thấy rất buồn cười, nhưng cô bé đã nói vậy, đương nhiên cậu ấy không thể hỏi thêm.

"Đợt này mấy trung đoàn của quân đội đều phải đi, lão Cố cũng sẽ đi." Đoàn trưởng Phong ôm cô vào trong ngực, hôn lên mặt cô: "Anh không có ở đây, em về ở chung với chị dâu bên kia đi, đừng ở một mình, anh không yên lòng."

Cậu ấy dắt tay Bảo Hoa bước vào ký túc xá sĩ quan, cuối cùng cũng nhớ để hỏi cô bé tìm doanh trưởng Ôn có việc gì.

Phong Lẫm ôm eo cô, bế cô lên: "Anh không muốn em một mình..."

Sự lưu luyến không nỡ trong lòng Cố Di Gia tức khắc biến mất.

"Ể, đây không phải là Bảo Hoa sao? Sao cháu lại đến đây?" Tiểu Trương cười hỏi cô bé.

Thật ra người nhà của các trung đoàn không thân với quan quân, nhưng ai bảo dượng út của Bảo Hoa là đoàn trưởng Phong, cho nên binh lính trung đoàn 1 vẫn biết Bảo Hoa.

Bảo Hoa không thể hỏi được ký túc xá của doanh trưởng Ôn ở chỗ nào từ dượng út cũng không nhụt chí, vì cô bé định tự đi tìm.

Sau khi Tiểu Trương dắt người tới thì đã rời khỏi.

"Cũng không có chuyện gì đâu ạ." Vẻ mặt Bảo Hoa ngoan ngoãn đáng yêu: "Chỉ là cháu có một ít việc riêng muốn nói với chú ấy, bây giờ cháu chưa thể nói cho chú Trương, chú Trương có thể đừng hỏi thêm không?"

Đi vào ký túc xá của doanh trưởng Ôn, vừa hay hôm nay doanh trưởng Ôn không có việc gì, đang đọc sách, lúc thấy Bảo Hoa anh ấy không khỏi ngạc nhiên.

Trí nhớ của doanh trưởng Ôn rất tốt, chỉ một lát, anh ấy nhớ tới mấy hôm trước khi trở lại quân đội, thấy một người phụ nữ đứng hét ầm lên trước của khu nhà tập thể trông như một con khỉ...

Vẻ mặt anh ấy ngạc nhiên: "Gì cơ? Chú xem mắt với ai?"

Doanh trưởng Ôn nghiêm mặt: "Là vậy này sao? Chú chưa nghe nói, mà chính ủy Mã cũng chưa nói với chú."

Bảo Hoa mở to mắt đôi mắt lớn nhìn cậu: "Chú Ôn, chú sắp xem mắt với em gái của chính ủy Mã sao?"

Doanh trưởng Ôn lại quả quyết lắc đầu một lần nữa: "Chú không muốn!"

Doanh trưởng Ôn nhìn vị khách nhỏ tới tìm cậu, hơi bật cười, rót cho cô bé một ly nước: "Bảo Hoa, cháu tới tìm chú có việc gì?"

Trên đường về, anh ấy dặn đi dặn lại: "Cháu là trẻ con, sau này trời tối rồi không nên tự tiện chạy một mình ra ngoài."

Doanh trưởng Ôn không yên tâm để cô bé về một mình, bây giờ trời đã sắp tối, anh ấy quyết định đưa cô bé về khu nhà tập thể.

Nghe thấy lời này thì Bảo Hoa đã yên tâm rồi, cô bé cũng không cố ý nói xấu Mã Xuân Hoa, chỉ nói: "Chú Ôn, nếu không còn việc gì nữa thì cháu phải đi rồi, hôm khác cháu lại tới chơi với chú."

May là doanh trưởng Ôn đang không uống nước, nếu không đã phun hết ra ngoài.

"Hóa ra chú không biết hả?" Vẻ mặt Bảo Hoa ngạc nhiên.

Doanh trưởng Ôn quả quyết lắc đầu: "Chú không biết!"

"Chú Ôn, chú muốn xem mắt với cô ta sao?" Bảo Hoa tò mò hỏi.

"Với em gái của chính ủy Mã á!"

Bảo Hoa chớp chớp mắt: "Vậy sao ạ? Cháu nghe Tam Hoa nói... À đúng rồi, Tam Hoa là con gái của chính ủy Mã, cậu ấy nói bố cậu ấy muốn giới thiệu em gái cho chú, để hai người xem mắt."

Mặt anh ấy hơi cứng ngắc: "Chú đâu xem mắt với cô ta đâu!"

Giọng lớn như thế kia, có thể làm ầm ĩ đến mức đó... Đây không phải kiểu người mà anh ấy thích.

"Đương nhiên cháu sẽ không tự tiện chạy một mình ra ngoài rồi, lần này không phải do có chú Ôn đây sao?" Bảo Hoa cười hì hì nói: "Có chú Ôn đưa cháu về mà, chú Ôn giống như dượng út cháu vậy, trông cực kỳ có cảm giác an toàn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận