Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 844: Chúc Tết 3

"Ơ đâu có đâu?" Tịch Phỉ kinh ngạc: "Mẹ chồng cháu nói thật mà, Gia Gia biết nấu cơm, biết may quần áo, biết kiếm tiền... Hơn nữa lại xinh đẹp như thế, các bác thấy em ấy lanh lợi, vừa dễ thương vừa thân thiết như thế, sao lại không thích được?"

Người xúi giục nghẹn suýt chút nữa thì trợn tròn mắt: "Không thể nào, cháu cũng thích nó à?"

"Đương nhiên ạ!" Tịch Phỉ cười, thoải mái nói: "Cháu nghĩ nếu là đàn ông, cháu cũng muốn một người vợ như thế, có gì sai sao ạ?"

Người bị hỏi nhìn gương mặt sáng sủa, chân thành của chị ấy thì không khỏi ôm ngực.

Nếu không phải chị ấy là phụ nữ, lại có thể sinh con được, thì với gương mặt này của chị ấy, khi nói như thế đã khiến cho các bà có suy nghĩ không hay nào đó

Chung Lũ Y ở phía bên kia thì lại dứt khoát hơn, chặn họng người xúi giục lại: "Bác hâm mộ cháu có chị em dâu đẹp như vậy chứ gì? Tiếc là đàn ông nhà các bác không cưới được em ấy đâu! Có điều cũng chẳng sao cả, chỉ cần các bác dạy dỗ cháu trai của mình thật tốt, thì nói không chừng sau này cháu trai lại có triển vọng, cũng cưới được một cháu dâu ưu tú xinh đẹp như thế đấy."

Người nọ: "..."

Như này là đang châm chọc đàn ông nhà họ không bằng đàn ông nhà họ Phong, nên không cưới được cô gái nào tốt à?

"Đúng thế, tụi nó kết hôn ở quê, lúc tụi nó về tôi mới biết."

Tần Mộng Kiều cười gượng, thế nhưng những người xung quanh cho là cô ấy đang xấu hổ.

Người phụ nữ trung niên dẫn Du Phong và Tần Mộng Kiều tới vừa vào đã nói: "Tư lệnh Phong, bác sĩ Quản, chúng tôi tới chúc Tết cho hai người đây!" Tiếp đó, lại kéo hai người Du Phong qua, cười nói: "Bác sĩ Quản, chị không ngờ tới đúng không. Du Phong nhà tôi đã kết hôn với Kiều Kiều rồi."

Du Phong nói ngọt: "Dì Quản ơi, sao dì tinh mắt thế, con muốn kết hôn với Kiều Kiều từ lâu rồi."

Cố Di Gia cười đến nỗi cả khuôn mặt cứng đờ.

"Đúng thế, trước kia tôi còn thấy Du Phong chơi chung với Tần Mộng Thanh mà. Không phải Tần Mộng Thanh luôn nói muốn gả cho anh Du Phong hay sao?"

Đúng là khiến bọn họ tức muốn chết!

Người trong khu tập thể đều biết họ, dù sao đây cũng là hai đứa trẻ mà bọn họ nhìn thấy chúng trưởng thành, không ngờ hai người lại thành đôi, mọi người đều rất ngạc nhiên.

Cho đến khi cô thấy hai người quen trẻ tuổi xuất hiện, là Du Phong và Tần Mộng Kiều.

Có rất nhiều người tới nhà họ Phong chúc Tết, chủ yếu là vì địa vị của tư lệnh Phong, sau lưng còn có Phong lão tướng quân, cho nên mọi trong khu tập thể rất nể nang.

Quản Tễ lập tức cười nói: "Trước kia tôi thấy hình như thằng bé Du Phong này thích Kiều Kiều lắm. Không ngờ hai đứa kết hôn thật."

"Vậy thì đáng tiếc quá, nếu người xuống quê là Tần Mộng Thanh và Du Phong, có lẽ hai đứa trẻ này sẽ kết hôn."...

"Thật à?" Quản Tễ ngơ ngác.

Nghe người xung quanh nói, vẻ mặt của Tần Mộng Kiều trở nên lạnh lẽo hơn.

"Là sao thế? Không phải Du Phong quen con gái út nhà họ Tần à? Sao lại biến thành con gái lớn thế?"

"Có lẽ hai đứa nó xuống quê làm thanh niên tri thức, sau đó là ưng ý nhau phải không?"

Du Phong nói: "Chắc chắn là không cưới cô ấy rồi!" Họ chưa kịp hỏi thì anh đã nói: "Vì Kiều Kiều xuống quê nên cháu mới xuống quê theo cô ấy. Nếu như Tần Mộng Thanh xuống quê thì cháu sẽ không xuống chung đâu."

Mọi người cứ nhao nhao nói không tin, cứ như sợ thiên hạ không loạn vậy, hỏi: "Du Phong à, nếu như người xuống quê chung với cháu là Mộng Thanh, vậy cháu có cưới con bé không?"

"Anh Du Phong, anh gạt em!"

Du Phong vội vàng nói: "Mọi người đừng nói thế, người cháu thích là Kiều Kiều chứ không phải là Tần Mộng Thanh." Thấy vẻ mặt của Tần Mộng Kiều, anh ấy nói tiếp: "Rõ ràng là cháu chơi với Kiều Kiều mà, là Tần Mộng Thanh luôn theo đuôi bọn cháu, một con nhóc như em ấy thì biết gì chứ?"

Nghe như thế, thoáng chốc, mẹ Du Phong nhíu mày, vẻ mặt hơi mất vui.

Có điều từ trước đến giờ cô ấy vẫn luôn như thế, con gái lớn nhà họ Tần lúc nào cũng nói năng cẩn thận, còn trẻ mà giống như người ta nợ cô ấy cái gì đó. Làm cho mọi người không nhận ra được sự bất thường của cô ấy.

"Hả?"

Mọi người hơi ngạc nhiên, ngay cả Tần Mộng Kiều cũng hơi sững sờ.

Ngay lúc này, đúng lúc có người đi vào, một cô gái trẻ chạy vào khi nghe Du Phong nói lời này:

"Mộng Thanh cũng chỉ nhỏ hơn Kiều Kiều hai tuổi thôi, năm nay cũng hai mươi rồi, làm gì còn bé nữa chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận