Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 676: Gặp Cướp 1

Ngày hôm đó, Cố Di Gia và Phong Lẫm đã chạy đến một vài trạm thu gom tái chế trong thành phố.

Các ông lão, bác gái gác cổng ở trạm thu gom phế liệu đều rất dễ nói chuyện, chỉ cần cho họ một bao kẹo nhỏ thì những người ấy sẽ để bọn họ tùy tiện lục tìm, cũng không ý kiến về hành vi tìm sách cũ của bọn họ.

Hai người bọn họ đã lấy không ít sách về, tất cả đều có được bỏ trong một cái túi da rắn.

Lần cuối cùng khi bọn họ từ trạm thu gom phế liệu trở ra, trời đã không còn sớm rồi.

Phong Lẫm đưa Cố Di Gia đến nhà hàng quốc doanh gần đó ăn cơm tối trước, sau đó đạp xe chở cô trở về.

Thành phố vào ban đêm bây giờ có nhiều nơi còn chưa có đèn đường. Cho nên một khi trời đã tối thì đường cũng trở nên tối mịt, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của một vài tòa nhà, có thể phân biệt được ánh đèn chiếu ra từ những ngôi nhà hai bên.

Lúc đó trời đã mờ tối, Phong Lẫm đang đạp xe qua một con hẻm.

Cố Di Gia ngồi ở phía sau xe, nhìn thấy xung quanh không có người, nên lập ôm lấy eo của anh, dán người vào lưng anh và nhỏ tiếng nói chuyện với anh.

Cùng với lúc anh hạ thấp giọng, một âm thanh đe dọa vang lên: "Cũng không có gì, chỉ là các anh đây gần đây thiếu tiền tiêu, muốn tìm các người mượn một chút, bằng không đừng trách chúng tôi không tử tế..."

Hẻm nhỏ, đường lớn ở trong thành phố, cũng có không ít băng đảng đường phố lang thang và bọn cướp, đến cả ban ngày nếu đi xa chút cũng cũng không an toàn, huống chi lúc trời tối.

"Anh Lẫm, sao thế?" Cố Di Gia hỏi.

An ninh trật tự cả năm nay không tốt, an ninh trật tự ở thành phố kém an toàn hơn nhiều vào thời đại sau. Đặc biệt là các tài xế đường dài, nghe nói bọn họ đều chuẩn bị vũ khí ở trong xe bởi vì thường xuyên xảy ra chuyện tài xế gặp cướp rồi bị chúng giết chết.

Cô sợ hãi đến mức tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cố Di Gia nghe theo lời anh, ngoan ngoãn dựa vào phía sau chiếc xe đạp, khiến cô cảm thấy yên tâm.

Tuy hôm nay là một ngày khá mệt, nhưng thành quả thu được thực sự rất ổn cho nên trong lòng cô rất vui, đến nỗi quên sạch mệt mỏi luôn.

Cố Di Gia hơi lo lắng, cô muốn ló đầu xem, nhưng bị bàn tay anh giữ chặt, khiến cô không có cách nào cử động.

Phong Lẫm lập tức chống hai chân xuống đất, đồng thời vươn một cánh tay ra phía sau ôm lấy cơ thể của cô, sau khi dựa vào tấm lưng ấm áp của anh, trái tim bị dọa sợ của cô mới ổn định trở lại.

Đang nói chuyện, đột nhiên xe đạp phanh gấp, nếu không phải Cố Di Gia đang ôm lấy eo của Phong Lẫm, chỉ sợ rằng cả người cô đều bị hất bay rồi.

Nghe những lời này, Cố Di Gia đã hiểu ra, thì ra là bọn chặn đường cướp bóc.

Ánh sáng xung quanh mờ tối, Cố Di Gia chỉ có thể nhìn nhìn thấy bóng dáng của Phong Lẫm trước mặt biến mất trong phút chốc, tiếp đó nghe thấy tiếng bang bang bang vang lên, chỉ nhìn thấy những bóng người hỗn loạn, những thứ khác đều không nhìn rõ.

Phong Lẫm không nói gì, nhìn về phía trước, nặng giọng nói: "Các ngươi là ai? Chặn chúng tôi làm gì?"

Cô khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, căng mắt muốn nhìn rõ hơn một chút.

Cho đến khi Phong Lẫm xuống xe, anh kéo cô xuống theo cùng, nói với cô: "Em đứng ở đây, đừng động đậy."

Sau khi lo liệu cho cô xong, Phong Lẫm lập tức hành động.

Lúc có người giãy giụa, Phong Lẫm một chân đá, không biết đá vào đâu mà khiến toàn thân chúng tê dại, run lẩy bẩy giống như lên cơn, liên tục rên lên rất thảm.

Phong Lẫm cởi áo trên người bọn chúng ra làm thành dây thừng, vặn tay bọn chúng ra vía sau rồi trói lại.

Hai người đồng thanh nói, sau đó Cố Di Gia lắc đầu, trong ánh sáng mờ ảo cô nhìn thấy đường nét trên khuôn mặt anh, sau khi xác nhận anh không có làm sao, nói từ trong tận đáy lòng: "Anh Lẫm, anh giỏi quá!"

Đương nhiên là Cố Di Gia nhận ra đối phương, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Một đám người rên oai oái, cả người nằm bò dưới đất, tay bị trói quặt sau lưng, không động đậy được, trông bọn chúng giống như con tôm.

Dường như chưa đến một phút, người xung quanh đều nằm trên mặt đất, cuối cùng chỉ còn lại một người vẫn đứng vững, cũng chính là người cao nhất.

Xong việc, Phong Lẫm đi về phía Cố Di Gia.

"Anh không sao chứ?"

"Gia Gia, có bị dọa sợ không?"

Quá tốt rồi, vẫn là đoàn trưởng Phong lợi hại nhất.

Tuy mới vừa rồi rất hỗn loạn, trời cũng đã tối, nhưng cô vẫn chú ý đến bóng dáng của anh, anh lao tới đấy và chỉ một lát đã hạ gục bọn chúng.

Cảm giác cực kỳ an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận