Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 862: Hung Thủ Giết Em Trai 2

Du Phong đau lòng nhìn vết thương trên mặt cô ấy, không chút khách khí mắng: "Mẹ em cũng thật quá đáng, đánh em như thế này. Thỉnh thoảng anh rất nghi ngờ, không biết em có phải con gái của bọn họ không, hay là em được bọn họ nhặt về?"

Vốn dĩ Tần Mộng Kiều đang rất đau lòng, nhưng Du Phong thay đổi thất thường khiến cô ấy có hơi mông lung.

Vừa rồi anh ấy còn vô cùng tức giận, dáng vẻ như muốn cắn chết cô ấy vậy, bây giờ lại tươi cười hớn hở, cười giống hệt như con trai ngốc nhà địa chủ vậy.

Làm gì có ai thay đổi cảm xúc nhanh tới thế chứ?

Cố Di Gia cũng cảm thấy Du Phong này đúng là người dễ dỗ, Tần Mộng Kiều cùng lắm cũng chỉ nói vài câu thành thật là anh ấy đã hết giận.

Nếu đoàn trưởng Phong cũng dễ dỗ như thế này thì tốt biết bao, thế thì lần trước cô cũng không phải dỗ anh lâu tới như thế.

Có điều... Tính cách trung thực, nghiêm túc của Tần Mộng Kiều có khả năng áp chế Du Phong, mặc dù cô ấy không nói mấy lời hay lẽ phải gì, nhưng chỉ cần cô ấy nói thật lòng thì Du Phong sẽ thích nghe.

Lúc Tần Mộng Kiều nghe Du Phong nói câu "Không biết có phải được nhặt về không", cô ấy cười khổ.

Khi trước, cô từ những người tới chúc Tết mà đoán rằng tình cảnh của Tần Mộng Kiều ở nhà không tốt lắm, nhưng không cô ngờ lại tới mức độ như thế này.

Trách không được mẹ Tần Mộng Kiều lại có thể đưa ra những yêu cầu buồn cười một cách rất hùng hồn như thế, có thể thấy được bọn họ nắm rõ con gái lớn như lòng bàn tay, ra lệnh cho cô ấy như chuyện đương nhiên.

Du Phong càng nói càng thấy tức, anh ấy tức giận tới nỗi không ngồi yên được, đi vòng quanh trong phòng, vừa đi vừa kể một đống việc cha mẹ Tần Mộng Kiều đối xử không tốt với cô ấy.

Tuy lớn lên trong hoàn cảnh như thế, Tần Mộng Kiều vẫn có thể giống như người bình thường, không phải cái gì cũng nghe lời cha mẹ, hay để bọn họ sắp xếp cuộc đời của mình, thật ra cũng đã coi như không tệ rồi.

Tần Mộng Kiều nói: "Có thể là vì em không tốt..."

Du Phong quở trách về đủ thứ mà cha mẹ Tần Mộng Kiều không tốt với cô ấy xong thì trịnh trọng nói: "Kiều Kiều, người nhà thế này chúng ta không cần cũng được, bọn họ sẽ chỉ làm em tổn thương thôi, sau này em cứ coi như mình không có nhà mẹ đẻ là được."

"Không phải, em thật sự do mẹ sinh ra. Em và Mộng Thanh đều giống mẹ, chắc chắn không phải được nhặt về."

Cho dù người ngoài cảm thấy hành vi của bà ta buồn cười thì thế nào chứ?

"Cái rắm!" Du Phong nhịn không được lại chửi tục một câu: "Vấn đề ở đây không phải em là tốt hay không tốt, mà là bọn họ không xem em là con gái bọn họ! Từ nhỏ tới lớn, có việc nặng nhọc nào trong nhà mà em chưa làm hả, bọn họ vẫn còn bất mãn, luôn nói em lười, em ngốc, em ngu dại, nhưng tính ra Tần Mộng Thanh còn lười, còn ngốc, còn ngu dại hơn em lại được bọn họ xem như cô chủ, nhận hết tình yêu của bọn họ, còn em chỉ là người hầu của cô ta..."

Du Phong nhỏ giọng nói: "Nếu không phải nhặt về vì sao bọn họ đối xử với em chẳng tốt chút nào thế? Giống như kiểu chỉ có Tần Mộng Thanh là con gái của bọn họ, Tần Mộng Kiều em là đứa nhỏ nhặt được ở bãi rác, cứ nuôi lớn là coi như xong."

Hừm... Nghe qua giống như cô ấy đã bị cha mẹ thao túng tâm lý từ nhỏ, thế nên không ngừng phủ định bản thân.

Cô ấy cũng không phải đứa ngốc, nhưng tình cảm hơn hai mươi năm không thể nào nói bỏ đi là bỏ đi ngay được.

Cố Di Gia cũng hơi kinh ngạc.

Một lúc lâu sau cô ấy cười khổ nói: "Thế nhưng mà..."

Chỉ cần cô con gái là Tần Mộng Kiều đồng ý, người ngoài có thể nói gì được nào?

Vẻ mặt Tần Mộng Kiều trở nên tái nhợt.

Anh ấy cười lạnh nói: "Cho dù anh có ly hôn với em đi nữa thì cũng sẽ không cưới Tần Mộng Thanh, Tần Mộng Thanh là ai chứ? Cô ta muốn anh lấy thì anh phải lấy sao? Bọn họ dẹp cái suy nghĩ này đi." Sau đó, anh nhịn không được nói thêm: "Thật ghê tởm."

Đây là chuyện anh ấy không thể nhẫn nhịn được.

Du Phong thật sự hận không thể ngay lập tức tách cô ấy ra khỏi nhà họ Tần, để tránh người nhà họ Tần tiếp tục ảnh hưởng, làm tổn thương cô ấy.

"Em mà còn nghe lời bọn họ thì em chính là đồ ngu, là kẻ ngốc, anh thật sự nghi ngờ có phải đầu óc của em có vấn đề rồi hay không hả!"

Anh ấy vốn cho rằng sau khi bọn họ xuống nông thôn, rời xa nhà họ Tần sẽ tốt hơn, ai mà ngờ được bọn họ kết hôn rồi, nhà họ Tần còn muốn ép bọn họ phải ly hôn! Lại còn vọng tưởng muốn anh ấy cưới Tần Mộng Thanh?

"Thế nhưng cái gì chứ?" Du Phong trừng mắt nhìn cô ấy: "Có gì đúng nào? Bọn họ sinh em, nuôi em, nhưng bọn họ không có quyền quyết định cuộc đời em, thao túng quyết định của em! Sau này bọn họ già rồi, không còn năng lực làm việc nữa, em có thể chi tiền phụng dưỡng bọn họ, những cái khác thì bỏ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận