Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 348: Ngưỡng Mộ Đoàn Trưởng Phong 1

Trong nhà đang có rất nhiều người.

Mặc dù thời gian Trần Ngải Phương theo quân hơi ngắn nhưng tính cách của cô ấy rất dễ giành được thiện cảm của người khác, hòa hợp với mọi người như người một nhà. Với lại cô ấy làm việc trong Hội Liên hiệp phụ nữ, mấy tháng nay thường xuyên tiếp xúc với người trong khu nhà tập thể, rất nhiều người đều thích đến trò chuyện với cô ấy trong giờ nghỉ ngơi.

Tiền Quyên Quyên thẹn thùng chào mọi người: "Các chị dâu cũng ở đây ạ."

Hầu hết tính tình của các chị dâu đến đây đều rất tốt, họ mỉm cười đáp lại, hỏi: "Sao Quyên Quyên lại đến đây?"

Tiền Quyên Quyên có chút thẹn thùng: "Nhà của lão La có gửi tới một ít đặc sản địa phương lên, hôm nay ăn lễ nên em mang một ít đến cho chị dâu Trần và Gia Gia dùng thử ạ."

Trần Ngải Phương bưng trà ra, nói với giọng quở trách: "Em tới là chị vui rồi, khách sáo như vậy làm gì."

Doanh trưởng La thuộc trung đoàn 3, còn chồng của Trần Ngải Phương lại là đoàn trưởng của trung đoàn 3 nên cô ấy cũng rất quan tâm đến người nhà trong trung đoàn. Kể từ khi Tiền Quyên Quyên kết hôn với doanh trưởng La, thỉnh thoảng Trần Ngải Phương sẽ đến thăm họ, cũng cho cặp vợ chồng mới cưới không ít lời khuyên.

Cứ qua lại như thế, Tiền Quyên Quyên cũng dần dần thân với Trần Ngải Phương và Cố Di Gia.

"Đây là trà lài, có bỏ thêm chút mật ong." Cố Di Gia nói, cô nhìn Tiền Quyên Quyên, cười hỏi: "Sau khi kết hôn cô cảm thấy thế nào? Mọi việc vẫn ổn chứ?"

Trong lòng Cố Di Gia cũng rất vui vẻ, Tiền Quyên Quyên là một người phụ nữ vô tình bị cô kéo vào trong thời đại này, cô hy vọng rằng tất cả những cô gái hiền lành xinh đẹp trên thế giới đều có một tương lai tươi sáng.

Cố Di Gia rót cho cô ấy một tách trà nóng.

Hai mắt cô ấy sáng ngời, không có một tia u ám nào, hiển nhiên sau khi kết hôn cô ấy sống rất tốt.

Mọi người cũng không thể nhìn thấy được bên trong là cái gì.

Cô ấy hỏi: "Gia Gia, hoa văn này đan như thế nào vậy?"

Tiền Quyên Quyên nói: "Bình thường phiền chị dâu quan tâm như vậy, đây là điều em nên làm ạ."

Tiền Quyên Quyên thấy cô đang đan áo len, nhìn màu sắc và kiểu dáng thì chắc là áo len nữ.

Sau khi Tiền Quyên Quyên chào các chị dâu xong thì cô ấy ngồi xuống bên cạnh Cố Di Gia.

Trần Ngải Phương khách sáo từ chối vài lần, cuối cùng cũng nhận lấy, cô ấy đặt chiếc giỏ vào cái tủ trong bếp mà không mở thẳng tấm vải che trước mặt mọi người.

Tiền Quyên Quyên ngượng ngùng nói: "Rất tốt, doanh trưởng La đối xử rất tốt với tôi..."

"Cái này... có phải không hay lắm không?" Tiền Quyên Quyên có chút do dự, cô ấy sợ mình làm phiền Cố Di Gia, cũng sợ đây là miếng cơm của Cố Di Gia.

"Cảm ơn nhé." Tiền Quyên Quyên dịu dàng nói, cô ấy nhấp một ngụm trà thì phát hiện trong trà này có chút ngọt.

"Không có gì là không hay cả, tôi cũng dạy cho mấy chị em khác trong khu nhà tập thể mà."

Hoa văn trên chiếc áo len này rất mới mẻ, nó có cái ý tưởng rất độc đáo, Tiền Quyên Quyên nhìn đến nỗi hai mắt sáng lấp lánh cả lên.

Cố Di Gia giải thích ngắn gọn về cách đan của mình, thấy cô ấy có hứng thú, cô cười nói: "Nếu cô muốn học thì khi nào rảnh cô cứ qua đây, tôi dạy cô."

Tiền Quyên Quyên quay lại thấy doanh trưởng La, hai mắt lập tức sáng lên, cô ấy nói: "Chẳng phải ở quê mình gửi lên một ít đặc sản địa phương sao? Chúng ta cũng không ăn hết nên hôm nay em có tặng một ít cho chị dâu Trần và Gia Gia ăn thử, ai ngờ chị dâu Trần lại tặng lại cho em nhiều thứ như này, em cảm thấy mình như đang lợi dụng họ vậy."

Cô ấy có chút ngơ ngác về đến nhà, khi mở ra thì thấy Trần Ngải Phương tặng lại rất nhiều quà cho mình.

Tiền Quyên Quyên chân thành nói: "Cả nhà đoàn trưởng Cố đều là người tốt."

Đến khi Tiền Quyên Quyên định ra về, Trần Ngải Phương mới đem chiếc giỏ mà lúc nãy cô ấy mang đến ra bảo cô ấy đem về, trong giỏ vẫn che một mảnh vải, cầm trên tay có chút nặng, rõ ràng không phải là một chiếc giỏ rỗng.

Vừa hay doanh trưởng La cũng về nhà, thấy cô ấy đứng đó nhìn chằm chằm vào chiếc giỏ trên bàn, bèn hỏi: "Quyên Quyên, sao vậy em?"

Nghe xong, Tiền Quyên Quyên dịu dàng nói một tiếng cảm ơn, tỏ ý rằng mình nhất định sẽ đến học.

Doanh trưởng La cũng thò đầu vào xem, quả thật có rất nhiều đồ, còn có một miếng thịt ba rọi béo ngậy, anh ta cũng rất ngạc nhiên.

Nhưng rất nhanh anh ta đã bình tĩnh lại.

"Không sao đâu em, là chị dâu đang quan tâm chúng ta thôi, chị ấy lo chúng ta vừa mới kết hôn phải mua sắm đủ thứ, sợ trong nhà không đủ tiền." Doanh trưởng La cười nói: "Đoàn trưởng Cố và chị dâu đều là người tốt, đoàn trưởng rất quan tâm đến những người lính như tụi anh, còn chị dâu cũng rất quan tâm đến người nhà như các em đây."

Tiền Quyên Quyên ngạc nhiên, vừa định nói gì đó thì đã bị Trần Ngải Phương nhiệt tình tiễn cô ấy ra về.

"Đúng vậy." Doanh trưởng La cười có chút ngốc nghếch: "Em cũng đừng để trong lòng, đợi lần sau nhà mình có đồ gì ngon thì chúng ta cũng tặng cho nhà đoàn trưởng Cố một ít, đến lúc đó em đặt đồ xong thì vội ba chân bốn cẳng chạy về, đừng để chị dâu có cơ hội tặng quà lại cho em."

Tiền Quyên Quyên không khỏi bật cười, cô ấy không ngờ người này nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch nhưng thực ra đôi khi cũng khá thông minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận