Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 386: Dạy Dỗ Lại Con Trẻ 4

Kiểu dáng quần áo này trong mắt Cố Di Gia rất bảo thủ, nhưng trong mắt đám người Phương Mỹ Hà, bộ nào cũng đẹp, bọn họ rất thích.

Phụ nữ mà, vĩnh viễn luôn cảm thấy trong tủ quần áo của mình thiếu một bộ quần áo.

Phương Mỹ Hà có tiền có nhan sắc có dáng người, là cán sự xuất thân từ đoàn văn công, cô ấy thích nhất là ăn mặc và thể hiện một mặt đẹp của mình. Hơn nữa chồng cô ấy là đoàn trưởng, trước mắt hai người vẫn chưa sinh con, thuộc về nhóm người ăn đủ no, cả nhà không lo đói bụng, trong tay còn có tiền gửi ngân hàng vô cùng dư dả, muốn tiêu như thế nào thì tiêu như thế đó.

Đầu năm nay, các cô gái trong đoàn văn công quả thật ăn mặc trẻ trung xinh đẹp hơn người bên ngoài, mọi người cũng lấy lòng bao dung mà đối đãi với các cô hơn.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Di Gia và Phương Mỹ Hà đến phòng làm việc của cô.

Không lâu sau, mười mấy cô gái trong đoàn văn công tới.

Những cô gái này tuổi cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ hơn hai mươi, nhìn rất trẻ trung xinh đẹp, quả là một bữa tiệc thịnh soạn cho cho đôi mắt.

Các cô ấy nhìn thấy Cố Di Gia, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn kinh diễm, còn có ý muốn quan sát kỹ.

Phương Mỹ Hà: "..."

Cuối cùng đến phiên Lâm Tĩnh Tâm cao gầy nhất, cô ấy từ trên cao nhìn xuống Cố Di Gia.

Cô ấy lấy suy nghĩ của người từng trải an ủi: "Cô không cần để ý đâu, tuy Lâm Tĩnh Tâm có tâm, nhưng đoàn trưởng Phong không có ý với cô ấy."

Không lâu sau, các cô gái kia đã chọn xong kiểu dáng quần áo mình thích, để Cố Di Gia đo kích thước, Phương Mỹ Hà hỗ trợ ghi nhớ tên và số đo của các cô.

Cố Di Gia chậm rãi ồ một tiếng.

Đầu óc Lâm Tĩnh Tâm nóng lên, nhịn không được nói: "Cô thật xinh đẹp, nếu tôi là đàn ông, tôi cũng muốn cưới cô."

Đối với những ánh mắt nhìn chăm chăm này, Cố Di Gia ung dung, thản nhiên để mặc cho bọn họ đánh giá, trong lòng cô như ngộ ra một điều, xem ra hẳn là có liên quan đến đoàn trưởng Phong.

Lâm Tĩnh Tâm cao khoảng một mét bảy lăm, Cố Di Gia cao một mét sáu sáu đứng trước mặt cô ấy, quả thật thấp hơn một chút.

Phương Mỹ Hà nhìn cô, cảm thấy hình như cô gái này rất bình tĩnh, không thèm để ý một chút nào, nếu là người bình thường, trong lòng ít nhiều cũng sẽ có chút để ý chứ?

Quả nhiên, khi các cô gái kia xem bản thảo, Phương Mỹ Hà kéo Cố Di Gia sang ngồi ở một bên uống trà, nhỏ giọng nói: "Cô gái cao nhất, chân dài nhất bên kia tên là Lâm Tĩnh Tâm, cô ấy từng thân thiết với đoàn trưởng Phong, nhưng lúc ấy đoàn trưởng Phong chưa từng nói gì đã đi rồi."

Cô ấy nhìn Cố Di Gia, tuy không hiểu cô lắm, nhưng cũng không nói gì.

Lâm Tĩnh Tâm im lặng, sờ sờ mặt của mình, tự giễu nói: "Tôi không xinh đẹp, tôi quá cao, khuôn mặt giống hệt củ ấu, tính tình cũng không tốt lắm..."

"Tôi không để ý." Vẻ mặt Cố Di Gia tươi cười: "Đoàn trưởng Phong tốt như vậy, có người thích anh ấy là chuyện bình thường."

Rất nhiều người ở sau lưng gọi cô là người phụ nữ nam tính.

Nhưng khi Cố Di Gia ngẩng mặt lên nhìn cô ấy, khuôn mặt đẹp như tiên nữ kia đập vào mắt, khiến cho người ta bị chấn động mạnh, đặc biệt là khi cô còn mỉm cười với mình, nụ cười của cô quá đỗi ngọt ngào.

Cố Di Gia cười ngọt ngào với cô ấy: "Cảm ơn, cô cũng rất xinh đẹp."

Trong lòng cô ấy không khỏi có chút vui vẻ, cũng dần hiểu ra, thì ra là đoàn trưởng Phong thích cô gái như vậy.

Cái này mà ở tương lai, chính là siêu mẫu đó, là nữ vương đầy khí chất.

Cố Di Gia không biết suy nghĩ trong lòng cô ấy, không đồng ý nói: "Cô sai rồi, cô rất xinh đẹp, khuôn mặt của cô rất có cá tính, là vẻ đẹp thời trang. Còn có chân của cô, thon dài thẳng tắp, khí chất hay dáng người của cô đều rất hoàn mỹ..."

Nhưng lúc ấy đoàn trưởng Phong lại hoàn toàn không nhìn cô ấy lấy một cái, đoán chừng là anh còn không biết khi đó cô ấy là người đã cùng anh xem mắt, anh chỉ đến cho có lệ rồi rời đi.

Lâm Tĩnh Tâm được cô khen đến nỗi ngẩn người, thấy vẻ mặt của cô chân thành, nên cô ấy thật sự cũng cho là như vậy.

Cho nên khi gặp được người đàn ông có nhan sắc lại có chiều cao như đoàn trưởng Phong, thật ra cô ấy rất vui vẻ.

Sau khi đo kích thước cho các cô gái trong đoàn văn công xong, Cố Di Gia cầm một xấp giấy rời đi.

Vừa trở lại khu nhà tập thể bên kia, chợt nghe binh lính gác nói, đoàn trưởng Phong đã trở lại.

Cố Di Gia ngẩn ngơ, bước chân vừa di chuyển đã hướng về phía ký túc xá sĩ quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận