Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 817: Đến Thủ Đô 4

Lâm Diễm thất vọng nhìn hai người họ, đồng thời cũng biết hai người họ nói đúng.

Không nói đến Cố Di Gia, Trang Nghi Giai cũng sắp đến lúc sinh rồi, sau đó còn phải chăm sóc cho đứa nhỏ nữa, đến lúc cô ấy cầm lại được cây viết chắc có lẽ đợi đến một hai năm sau.

Cho nên Lâm Diễm đặt hết tất cả hy vọng lên người Cố Di Gia.

"Chị Gia Gia à, chị nhất định phải nhanh chóng tìm thấy được linh cảm, em trông cậy hết vào chị đấy." Cô ấy cầu xin trông rất đáng thương.

Cố Di Gia: "... Xem tình hình thế nào đã."

Mặc dù không nhận được đáp án chính xác nhưng câu trả lời này cũng xem là không tệ rồi.

Lâm Diễm cầm lấy bản thảo kỳ cuối cùng xong thì luyến tiếc rời đi, lần sau đến đây không biết là khi nào nữa.

Đợi Lâm Diễm rời khỏi thì Cố Di Gia và Trang Nghi Giai cũng chia tiền nhuận bút cho nhau.

Năm nay đã sang năm bảy mươi sáu, năm sau sẽ là năm bảy mươi bảy, đến lúc đó cô phải tham gia kỳ thi đại học, học lên đại học nên không chắc sẽ đi tiếp con đường này.

"Được thôi." Cố Di Gia đồng ý ngay.

Cố Di Gia sẵn tiện nói qua cho cô ấy biết, thấy cô ấy đã hiểu được chút ít thì cười nói: "Cô cũng có thể thử sức đấy, nếu như bên đó chịu nhận thì cũng được xem là một nguồn tài chính riêng, đến lúc đó cũng không cần quá vất vả."

Hai người nói chuyện được một lúc thì Trang Nghi Giai hỏi khi nào Cố Di Gia mới đến thủ đô: "Đến lúc đó phải phiền cô giúp tôi mang ít đồ cho Mỹ Di nữa."

Cố Di Gia cũng nghĩ như thế, nhưng cô cũng không muốn nằm không vài năm thật nên đã nói: "Đợi khi tôi nghỉ ngơi đủ rồi, có linh cảm rồi sẽ vẽ tiếp. Nhưng lần này không vẽ truyện dài như vậy nữa, tôi muốn thử vẽ một số truyện ngắn."

Đợi khi Phong Lẫm quay về thì cô phát hiện anh còn mang theo một túi đồ nữa, vì thế không kìm lòng được hỏi: "Đây là gì thế?"

Sau khi lấy được khoản tiền nhuận bút cuối cùng thì Trang Nghi Giai không kìm lòng được cảm khái: "Mặc dù năm nay rất vất vả nhưng tiền nhuận bút của chúng ta đủ để ăn trong vài năm luôn đây, nghỉ ngơi vài năm cũng không sợ."

Sau khi nộp xong đợt bản thảo cuối cùng thì Cố Di Gia cũng được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.

Trang Nghi Giai hỏi truyện ngắn là gì.

Hai người họ xem như cũng đúng với câu không làm thì thôi, một khi đã làm thì đủ để ăn ba năm.

Trang Nghi Giai cũng biết hai người hợp tác chỉ có một lần này thôi, bây giờ cô ấy cũng có ít kinh nghiệm, một mình cũng có thể làm được một tác phẩm riêng.

Cố Di Gia đáp lại bằng một tiếng "ừm".

Tác phẩm thứ hai Cố Di Gia không định hợp tác với Trang Nghi Giai nữa.

Anh bước đến xem thử hành lý, đa phần là quần áo, dù gì bây giờ cũng đang là mùa đông, thời tiết bên ngoài rất lạnh, quần áo ấm lại dày nên chỉ cần mang thêm vài cái thôi là cũng thấy rất nhiều rồi.

Cô nghỉ ngơi hết hai ngày rồi bắt đầu đi dọn dẹp hành lý để chuẩn bị đến thủ đô.

"Dì Tống nhờ chúng ta mang ít đồ cho anh Thần và chị dâu họ." Phong Lẫm đáp rồi đặt nó xuống một góc nhà, thấy cô đang dọn dẹp quần áo thì hỏi: "Hành lý thu dọn xong hết chưa?"

Cố Di Gia rất cảm động trước tấm lòng của mẹ chồng nên đã muốn mang thêm một ít đồ về nhà cho bà ấy.

Nói đến đây thì anh cảm thấy buồn cười, bây giờ trước mặt cha mẹ mình người thì người làm con trai như anh còn không sánh được với cô nữa.

Họ dành ra một ngày để thăm ông Hồ và chú Vinh.

Cố Di Gia chớp mắt: "Như vậy rất lãng phí đấy!"

Nhưng lòng anh lại thấy rất vui, chỉ mong sao người trên thế gian này đều yêu thương vợ anh, Gia Gia tốt như thế, sao lại có người không thích cơ chứ?

"Không cần mang nhiều như vậy đâu." Phong Lẫm nói: "Mẹ đã nói rồi, ở nhà có chuẩn bị quần áo cho hai chúng ta."

Cô là người nếu người khác đối xử tốt với cô một phần thì cô sẽ đáp lại hai phần, mẹ chồng đối xử tốt với cô thì cô muốn đối xử với mẹ chồng tốt hơn thế nữa.

"Không cần đâu." Phong Lẫm thở dài: "Mẹ nói chỉ cần hai chúng ta về nhà là được rồi, ở nhà gì cũng có hết, không cần chúng ta mua đâu."

Thấy cuối năm sắp đến, Phong Lẫm cũng đã nhờ người mua vé xe lửa xong hết, là vé ngày hai mươi sáu tết và đương nhiên là ghế giường nằm rồi.

"Không phí gì cả." Phong Lẫm kéo cô vào lòng hôn một cái: "Mẹ nói em may nhiều quần áo cho họ như thế, đương nhiên bà ấy cũng phải chuẩn bị cho em một ít chứ, còn anh chỉ là sẵn tiện mua thêm thôi."

"Ông nội Hồ, hôm hai mươi chín tết anh cháu sẽ đón ông qua nhà ăn tết nhé." Cố Di Gia nói với ông Hồ: "Năm nay không thể ăn tết với ông rồi, năm sao chắc chắn cháu sẽ ở lại ăn tết với ông."
Bạn cần đăng nhập để bình luận