Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 61: Phong Lẫm 7

Giấc ngủ này chẳng hề ngon giấc chút nào, nửa đêm Cố Di Gia tức ngực không thở được, ho đến mức tỉnh lại.

Sau khi cơ thể trở lại bình thường, cô lại mê man thiếp đi.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã sáng.

Cố Di Gia ho đến mức tỉnh giấc, cô lần mò nhổm dậy, cầm lấy ấm nước trên bàn rót một ly nước để nhuận họng, lúc này cổ họng khô khan mới đỡ hơn.

Đầu choáng váng nặng nè, ý thức hơi mơ hồ. Cố Di Gia ngồi một lúc lâu, cuối cùng mới tỉnh táo hơn đôi chút.

Mỗi ngày thức dậy, cô đều ngồi ngơ ngẩn như thế rất lâu, có như thế dường như cơ thể mới là của mình.

Cố Di Gia thở dài, cô xuyên đến đây đã hơn hai tháng, hai tháng vẫn là một khoảng thời gian quá ngắn.

Cũng không biết khi nào cơ thể này mới trở nên khỏe mạnh hơn.

Cố Di Gia chậm rãi đi trên đường đến cây đào già ở cổng thôn, cô vừa mới ngồi xuống thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng reo hò của đám trẻ.

"Cái xe này trông đẹp quá à!"

Cố Di Gia đáp lại: "Cô dậy rồi."

"Xe có khí thế ghê ta!"

Đã từng hưởng thụ cơ thể khỏe mạnh mới biết sức khỏe đáng quý đến nhường nào, đó là cái mà dù có dung mạo tuyệt thế cũng không muốn đánh đổi.

Mặc dù công xã Nam Sơn cách thị trấn rất gần nhưng lại hiếm khi có một chiếc xe khí chất như thế đến đây. Trong chốc lát có rất nhiều người ló đầu ra nhìn, không biết là ai đến nữa.

Thậm chí cô còn hơi lo lắng, không biết có thể chăm sóc cho sức khỏe được không nữa.

"..."

"Cô út, cô dậy rồi ạ?" Giọng nói của Bảo Hoa vang lên ở bên ngoài.

Cô nghĩ có thể mình sẽ phải lết cái cơ thể bệnh tật này từ lúc sống đến lúc chết. Cố Di Gia càng cảm thấy tương lai như không có ánh sáng, thôi thì để nó tệ hơn vậy.

"Có xe đến kìa."

Đường ở trong thôn không thích hợp để xe chạy vào.

Sau khi dùng bữa sáng thì tinh thần của Cố Di Gia cuối cùng cũng tốt hơn một chút. Tuy là cơ thể vẫn cảm thấy không dễ chịu lắm nhưng cũng không muốn gián đoạn việc tập luyện hàng ngày, thế là cô cầm lấy ô chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Sau đó cửa xe mở ra, đầu tiên là một đôi chân dài trong chiếc quần quân trang màu xanh lục, sau đó là thắt lưng cứng cáp gầy nhưng có lực, cuối cùng là vòng ngực rộng.

Những người lớn tuổi dưới cây đào già cũng quay đầu nhìn, bọn họ nhận ra đó là một chiếc Jeep quân dụng.

Xe chạy vào rồi đỗ ở bãi đất trống ở cổng thôn.

Cố Di Gia cũng hơi giật mình, cô không ngờ mình lại gặp anh ở đây.

Ánh nắng mùa hè soi qua ngọn cây rậm rạp, chỉ vương lại chút nắng trên người cô.

Cố Di Gia nghe vậy thì tỉnh táo lại trong nháy mắt, cô cũng đã hiểu ra, hai mắt xoe tròn ngơ ngác nhìn.

Đó là một người đàn ông cực kỳ tuấn tú, thế nhưng khí thế của anh rất mạnh, chỉ cần đứng tại chỗ là đã dọa sợ hết những người ở đây, ngay cả đám trẻ cũng rén đến mức không dám nói gì mà trốn sau lưng người lớn.

"Không biết là cưới vợ chưa nữa."

Chờ đến khi người trên xe bước xuống thì mọi người đều ngơ ngác nhìn anh.

Lúc nói chuyện thì đã có người đi tìm đại đội trưởng.

"..."

"Ôi trời, đi báo cho đại đội trưởng nhanh đi!"

Người đàn ông nhìn lướt qua xung quanh, ánh mắt xuyên qua dòng người rồi dừng lại nơi Cố Di Gia đang ngồi trông vô cùng bắt mắt giữa những ông bà cụ.

Anh thế mà lại là chiến hữu của anh cả sao?

Những người xung quanh cũng đáp lại, ánh mắt của mọi người nhìn anh trong phút chốc trở nên rất nhiệt tình: "Thì ra là chiến hữu của Minh Thành à!"

"Thẳng bé này trông đẹp trai ghê!"

Cô gái xinh đẹp ngồi dưới cây đào dường như đang tỏa nắng, làn da trắng như sứ, khuôn mặt xinh xắn tựa búp bê vàng ngọc trông chẳng ăn nhập gì với thôn dân ở xung quanh mà lại giống như một tiên nữ xuống nhầm nhân gian thôi.

Cố Di Gia mơ hồ nghĩ, mãi cho đến khi đối phương mở lời: "Đồng chí Cố, tôi tên là Phong Lẫm, là chiến hữu của Cố Minh Thành - anh cả của cô, anh ấy nhờ tôi đưa vài thứ cho các cô."

Chẳng lẽ là do chuyện của Khương Tiến Vọng?

Cô ngơ ngác nhìn anh. Mãi cho đến khi đôi chân dài của người đàn ông bước đến trước mặt cô, lúc ấy cô mới phản ứng, hình như đồng chí quân nhân này đến tìm mình thì phải.

Những người cùng quê chất phác trời sinh đã rất nhiệt tình và kính nể quân nhân chứ đừng nói chi anh còn lái xe đến, chắc chắn là người có thân phận không tầm thường, nếu không thì đã chẳng lái con xe như thế rồi.

Vì thế họ càng thêm kính nể mà muốn gọi đại đội trưởng sang.

Vừa khéo đại đội trưởng đang ở gần đó nên đến rất nhanh.

Anh ấy vừa biết đây là chiến hữu của Cố Minh Thành thì hận sao không thể đưa người ta về nhà mình chiêu đãi, để người ta cảm nhận được tấm lòng nhiệt tình hiểu khách của bọn họ.

Phong Lẫm từ chối lịch sự: "Không cần đâu, tôi đến đưa đồ thôi, đưa xong sẽ đi ngay."
Bạn cần đăng nhập để bình luận