Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 962: Bạn Cùng Trường 3

Không cần phải đặc biệt tìm kiếm, bởi vì gương mặt của Tiểu Nguyên Bảo rất giống Cố Di Gia, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra được. Càng không cần phải nói, người có bề ngoài đẹp, trước giờ luôn là tâm điểm của đám đông, giống như là điểm sáng luôn khiến cho mọi người chú ý đến đầu tiên.

Nhìn thấy gương mặt của Tiểu Nguyên Bảo, hàng xóm đều không còn nghi ngờ gì nữa.

Đứa bé giống Cố Di Gia như đúc, nếu không phải do cô sinh thì còn có thể như nào nữa?

Hàng xóm lập tức tin lời của Phong Bắc Thần nói, khó hiểu trong lòng, sao bác sĩ Quản không nói với bọn họ con trai út và con dâu của bà ấy đã sinh em bé? Có thêm người trong nhà là chuyện mừng mà.

Không nói đến hàng xóm cảm thấy khó hiểu, ngay cả bác sĩ Quản và tư lệnh Phong sửng sốt trước lời nói của Phong Bắc Thần cũng cảm thấy buồn bực.

Khi nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo, bọn họ cũng trợn mắt há hốc mồm, nghi ngờ có phải mình đã bỏ lỡ việc gì.

Ví dụ như con trai út và con dâu thực sự đã sinh một đứa bé, nhưng mà bọn họ đã bỏ lỡ tin tức này, hoặc là tụi nhỏ không nói cho họ biết.

"Ôi chao, thằng bé này nhìn giống Gia Gia quá!" Quản Tễ vui mừng kinh ngạc nói, sau đó nhiệt tình chào hỏi: "Mọi người mau vào nhà đi, có mệt không?"

Cuối cùng vẫn là Phong Lẫm giải thích: "Mẹ, đây là con của lão Cố và chị dâu. Thằng bé trông giống bà nội nên cũng hao hao giống Gia Gia."

Trần Ngải Phương cũng đã quen với việc mọi người luôn hiểu lầm con trai út của mình là con của cô em chồng nên cô cũng không quan tâm lắm. Trong lòng cô ấy, cô em chồng này là do cô ấy nuôi nấng, cũng giống như con gái vậy, con trai út của cô ấy giống "con gái", có vấn đề gì sao?

Ôi chao, thằng bé cười rộ lên càng giống Cố Di Gia.

Sao có cháu trai nào lại giống cô đến vậy? Thật là kỳ diệu.

Chị dâu Điền bưng trà và điểm tâm đi ra, nhìn thấy Tiểu Nguyên Bảo, cũng ngây ngẩn cả người.

Phong Bắc Thần không có cách nào thân thiết cùng với thím út xinh đẹp nên cảm thấy thân thiết cùng với đứa bé giống với thím út cũng không thành vấn đề, vì thế nên ôm Tiểu Nguyên Bảo mà xoa nắn.

Cố Di Gia đang muốn giải thích Nguyên Bảo không phải không phải con của cô, nghe vậy liền cười nói: "Con không mệt, tối qua đã nghỉ ngơi thật tốt rồi."

Cô ấy cười nói: "Gia Gia cũng giống mẹ chồng, đều rất xinh đẹp."

Tiểu Nguyên Bảo là đứa bé không sợ người lạ, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, thằng bé cười xán lạn, trông rất ngoan ngoãn lại ngọt ngào đáng yêu.

Quản Tễ vội vàng đón mọi người vào nhà.

Nghe vậy, mọi người đều có chút ngạc nhiên.

Quản Tễ và tư lệnh Phong cùng trò chuyện với Trần Ngải Phương và những người khác.

Vào lúc này, người nhà họ Phong đều cảm thấy đứa bé này đúng là con của Cố Di Gia và Phong Lẫm.

"Đứa bé này là thủ khoa cả nước trong kỳ tuyển sinh đại học phải không?" Tư lệnh Phong đánh giá Bảo Sơn, đặc biệt khen ngợi.

Tuy rằng biết Nguyên Bảo không phải là con của Cố Di Gia và Phong Lẫm, nhưng gương mặt của thằng bé thật sự quá xinh đẹp, quá đáng yêu, khiến cho người nhà họ Phong đều thật lòng yêu thích thằng bé.

Bị cô ấy xoa nắn như vậy, Tiểu Nguyên Bảo cũng không có khóc, tính tình cực kỳ tốt khiến cô ấy càng yêu thích hơn.

Ngay cả ông cụ bên kia cũng cười ha ha, vô cùng cao hứng.

Đoạn thời gian đó, Quản Tễ và tư lệnh Phong được rất nhiều người khen.

Khi nghe đến tên thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học của cả nước, Quản Tễ vẫn luôn cố gắng xác nhận, xác nhận lại có phải là cháu trai của nhà mẹ đẻ con dâu út không, bà ấy thật sự vừa vui mừng vừa hoảng sợ.

Khi con trai út kết hôn, bà ấy đã từng ở lại chỗ đó và cũng làm quen với người nhà họ Cố. Chỉ là lúc đó Bảo Sơn còn nhỏ, bà ấy cũng không ngờ rằng đứa bé này lại là thiên tài.

Con dâu và cháu gái đều thi đậu Đại học Thủ Đô, lại thêm nhà mẹ đẻ con dâu lại có thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, đó không những là một việc vinh quang, đồng thời cũng mang lại thể diện cho họ.

Quản Tễ cười nói: "Lúc trước Gia Gia luôn khen ngợi Bảo Sơn rất là thông minh, nhưng lại không ngờ cậu bé lại thông minh đến vậy. Còn nhỏ tuổi mà thi đậu đại học còn chưa tính, vậy mà lại còn là thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học nữa."

Bảo Sơn được mọi người khen ngợi khuôn mặt đỏ bừng, cậu bé thẹn thùng nói: "Cô út dạy con rất giỏi. Nếu không có cô út dạy thì con cũng sẽ không làm bài thi tốt như vậy."

Từ nhỏ cô út đã làm hết bổn phận dạy cậu bé, nếu không có cô út dạy nền tảng cho cậu bé, cậu bé cảm thấy chắc chắn mình sẽ không bao giờ học nhanh được như vậy.

Trong lòng Bảo Sơn, cô út là đỉnh nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận