Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 313: Vừa Ý 2

Mọi người ngồi nói chuyện với nhau hơn nửa tiếng, Tống Nguyệt Mai nói: "Nghe nói Gia Gia biết may nhiều kiểu quần áo xinh đẹp, quần áo của Ngải Phương và Bảo Hoa thường mặc đều là do cô bé tự may, làm cho dì cũng thích ghê. Hôm nay Gia Gia tới đây, dì còn muốn nhờ cô bé may cho mình một bộ đồ. Gia Gia, Ngải Phương, chúng ta đi vào phòng nói chuyện đi, Gia Gia cũng thuận tiện đo cho dì luôn nhé."

Bà ấy mời Trần Ngải Phương và Cố Di Gia vào phòng, để ba người đàn ông ngồi nói chuyện với nhau.

Bảo Hoa thấy thế cũng rất nhanh nhẹn đi theo mẹ mình và cô út, Bảo Sơn vẫn ngồi lại, may mà tính tình của cậu bé rất trầm ổn, nghe chuyện của người lớn cũng không cảm thấy buồn chán.

Sư đoàn trưởng Phương nhìn thấy Bảo Sơn thì cảm thấy đứa bé này rất giống Cố Minh Thành, cơ thể rắn chắc lại rất có nghị lực, chắc chắn đây là một hạt giống tốt nếu tham gia quân ngũ nên trong lòng ông ấy cũng cảm thấy hơi quý mến.

Ông ấy cười hỏi: "Cậu bé, sau này cháu muốn làm gì thế?"

Mặc dù Bảo Sơn biết người trước mặt là lãnh đạo của cha mình nhưng cậu bé cũng không cảm thấy sợ hãi, cậu bé bình tĩnh trả lời: "Cháu muốn sau này giống như cha mình, trở thành một thành viên của quân đội nhân dân, nhưng mà..."

"Nhưng mà sao?" Sư đoàn trưởng Phương cười hỏi với vẻ mặt cổ vũ.

Bảo Sơn ngập ngừng nói: "Nhưng cô út nói cháu học môn toán rất giỏi, lại rất nhạy cảm với con số nên thích hợp trở thành nhà khoa học, cô út còn nói quốc gia của chúng ta đang phát triển rất nhiều lĩnh vực, là thời điểm cần nhiều nhân tài nhất..."

Phong Lẫm không thay đổi sắc mặt nhưng trong lòng lại cảm thấy tự hào, Gia Gia đúng là rất tuyệt vời.

Đặc biệt là những năm gần đây đã có nhiều người được xử lại án sai, quốc gia của bọn họ đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Sư đoàn trưởng Phương lại nở nụ cười, nói chuyện mà trên mặt tràn đầy vẻ khen ngợi: "Cô út của cháu nói không sai, quốc gia của chúng ta hiện tại thật sự là thiếu thốn nhân tài để xây dựng đất nước, dù cháu muốn làm lính hay làm nhà khoa học thì đều là vì quốc gia của chúng ta, rất tốt, quá tốt!"

Nhưng là việc này ai cũng hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, mọi người đều đang chờ đợi đến khoảnh khắc đó.

Cũng tại vì lúc này đang ở trong quân đội, trước mặt sư đoàn trưởng Phương, cha và chú Phong nên cậu bé mới dám để lộ một chút những lời cô út đã từng nói với mình.

Nhìn thấy Bảo Hoa cũng tới đây thì bà ấy cười nói: "Bảo Hoa cũng muốn may quần áo mới à?"

Nói xong lời này, cậu bé không tự giác dừng lại rồi nhìn về phía cha mình bằng ánh mắt bất an.

*

Cố Minh Thành cười cười với con trai ý bảo cậu bé cứ thoải mái đi.

Mặc dù cậu bé còn nhỏ tuổi nhưng cực kỳ sâu sắc, cậu bé có thể cảm nhận được hoàn cảnh xung quanh không tốt, hiện giờ việc thi vào trường đại học đã bị hủy bỏ, những lời nói về nhân tài hay nhà khoa học sẽ chỉ làm cho người khác cảm thấy buồn cười. Nếu cậu bé nói những câu này ở bên ngoài chỉ sợ sẽ bị người nào đó cố ý quy chụp thành tội.

Thật ra càng ngày càng nhiều người đã phát hiện được quốc gia đang thiếu cái gì, mặc dù hủy bỏ việc thi vào trường đại học nhưng trong lòng mọi người đều hiểu được nếu quốc gia muốn phát triển thì bắt buộc phải khôi phục thi đại học để chọn lựa nhân tài cho quốc gia.

Trần Ngải Phương thật sự là bị đứa con gái này của mình làm cho cạn lời.

Sắc mặt Bảo Sơn hơi căng chặt giờ mới bình tĩnh lại.

Lúc nói ngọt thì đúng là ngọt nhưng lúc đáng ghét thì quá phiền, mặc dù cô bé có nói được dễ nghe như thế nào cũng không thể thay đổi được việc cô bé chỉ đang nói chuyện của một đứa nhỏ.

Bên kia, Tống Nguyệt Mai dẫn Trần Ngải Phương và Cố Di Gia vào một phòng khách khác.

"Không phải ạ." Bảo Hoa nhanh nhẹn nói: "Cháu đã có quần áo mới rồi, cháu chỉ muốn xem cô út may quần áo đẹp cho bà Tống ạ."

Cố Di Gia nghe xong đã có ý tưởng.

Cố Di Gia lấy thước đo ra đo kích thước cho Tống Nguyệt Mai.

Nói chung những người lớn tuổi đều thích những đứa nhỏ như thế bởi vì rất vui vẻ.

Tống Nguyệt Mai thật sự bị chọc cười, cảm thấy đứa con gái này của nhà đoàn trưởng Cố rất thú vị, cái miệng nhỏ này rất biết cách nói chuyện, tính tình hoạt bát lanh lợi.

Cô vừa đo vừa hỏi Tống Nguyệt Mai muốn làm kiểu quần áo như thế nào. Tống Nguyệt Mai nói: "Dì đang cần một bộ đồ mùa thu, kiểu dáng giống bộ đồ của chị dâu cháu mặc cũng rất đẹp."

Một đứa con nít tới đây thì làm được gì?

Hai người thảo luận một chút rồi nhìn vải dệt quần áo mùa thu mà Tống Nguyệt Mai đã chuẩn bị, lúc này Cố Di Gia đại khái đã xác định sẽ làm gì, cô lấy ra quyển vở mình cầm theo rồi bắt đầu phác họa.

Tốc độ phác họa của cô rất nhanh, chỉ đơn giản vài nét bút, lưu loát vẽ từng đường cong đơn giản, bức tranh đã nhanh chóng hiện ra dưới ngòi bút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận